Tiếp theo, Giang Đường Đường liền nhìn thấy hắn giống như cắt đậu hũ, nhẹ nhàng cắt mấy cây trúc lớn xuống.
Động tĩnh bên này của hai người rất nhanh kinh động thôn dân Đại Loan.
“Đó là Lục gia Tam Lang phải không?”
“Không phải nói bị thương sao? Sao lại đi chém trúc.
”
“Có thể là bị thương không nặng.
”
……
Trong tiếng nghị luận của mọi người, đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh, "Hai lão nhân Lục gia đúng là gian trá, rõ ràng con trai bị thương nhẹ cố ý nói thành bệnh nặng, tâm tư gì mọi người còn không rõ sao?"
Vương Nhị Cẩu là thành phần bất hảo trong thôn, hắn đã sớm theo dõi tiểu tức phụ trắng trẻo Giang Đường Đường này, cùng với con bò kéo xe của Lục gia.
Vốn còn nghĩ Lục Tam Lang bị thương, tối hôm nay tìm cơ hội ăn sạch tiểu tức phụ và con bò kia.
Không ngờ vết thương của Lục Tam Lang căn bản là gạt người.
Thấy dự định thất bại, Vương Nhị Cẩu càng tức giận, dứt khoát lên tiếng kích thích mọi người, cùng nhau phân chia con bò kia rồi nói sau.
Nếu Lục Tam Lang không bị thương, một mình hắn đánh không lại, nhưng nếu nhiều thôn dân đều động tâm tư giống hắn thì sao?
Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh.
Đi ra ngoài chạy nạn lâu như vậy, rất nhiều người trong nhà lương thực đều trống không, nếu không nghĩ biện pháp sẽ chết đói.
Lúc này, rất khó để cho người ta không sinh ra ác niệm.
Người Lục gia cũng giống như thôn dân Đại Loan, chú ý tới động tĩnh bên chỗ Lục Thời Yến.
Lục Thời Vượng tự đáy lòng cảm thán, "Công phu của tam đệ hình như lại tinh tiến rồi!”
La Đào Hoa bởi vì Giang Đường Đường cự tuyệt chia chim ngói cho nàng ta, trong lòng đang tức giận, nghe xong trượng phu nói thì nghẹn miệng, "Tinh tiến thì có ích lợi gì, cũng không phải bản lĩnh của chàng.
”
Nàng ta mắng trượng phu xong, lại chợt nhớ tới, oán hận trừng mắt liếc trượng phu một cái, "Cả nhà trên dưới chỉ có một mình chàng là đồ ngốc, chàng xem tam đệ chàng còn biết giả bệnh chiếm đồ ăn cho thê tử, chàng lại giống như khối gỗ, ngốc nghếch cái gì cũng giao cho lão nương, chàng sắp để cho thê tử và hài tử chết đói tới nơi rồi.
”
Lục Thời Vượng có chút áy náy bắt vợ con đi theo chịu khổ, nhưng vẫn cãi lại: "Tam đệ đâu có giả bệnh? Đệ ấy bị thương nặng bao nhiêu, hôm qua nàng cũng không phải không thấy.
”
"Nếu hắn thật sự bệnh nặng như vậy, còn có thể chém trúc sao?" La Đào Hoa thấy trượng phu hoàn toàn không nghe lọt lời mình, còn thay đệ đệ nhà mình giải thích thì càng thêm phẫn nộ, "Ta thấy hắn chính là muốn giả bệnh chiếm xe bò thì có.
"
"Xe bò kia vốn chính là của hồi môn nhà mẹ đẻ tam đệ muội, cả nhà bọn họ dùng là chuyện hợp lẽ thường, đệ ấy cần phải chiếm sao?"
Lục Thời Vượng cũng rất tức giận thê tử ngang ngược không nói đạo lý, "Mặc kệ thế nào, tam đệ khỏe mạnh đối với cả nhà chúng ta đều là chuyện tốt.
”
La Đào Hoa đảo tròng mắt, đột nhiên lại không tức giận nữa.
Còn không phải sao, lúc trước nàng ta còn do dự nên mở miệng như thế nào.
Hiện tại tam đệ cũng có thể đi xuống chém trúc, nghĩ đến ngày mai là không cần ngồi xe bò.
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên con bò gầy kéo xe kia.
Dù sao người đại phòng bọn họ ngồi không được xe bò, còn không bằng ăn ngon, miễn cho giữ lại khiến người ta đỏ mắt, gây họa cho cả nhà.
Giang Đường Đường còn không biết con bò của mình bị nhiều người nhắm vào như vậy, giờ phút này đang thưởng thức dáng người tuyệt hảo của nam chính.
Chỉ thấy sau khi hắn chặt cây trúc xuống, lại giống như cắt đậu hủ, nhẹ nhàng thoải mái chẻ đôi cây trúc, sau đó chọn một cây lớn nhất, bỏ đi phần trúc bên trong, những cây trúc khác cắt thành từng đoạn.
Giang Đường Đường nhìn động tác của hắn, khó hiểu hỏi, "Chàng muốn làm gì?”
Lục Thời Yến nói ngắn gọn: "Lấy nước.
”
Giang Đường Đường lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cái này có thể lấy nước?
Cũng giống như Giang Đường Đường, người trong thôn Đại Loan cũng không rõ Lục Thời Yến chặt nhiều trúc như vậy làm gì.
Chờ nhìn Lục Thời Yến sắp xếp xong từng đoạn trúc, bên dưới đốt lửa nhỏ, dùng lửa nhỏ nướng trúc, chất lỏng trong thân trúc từng giọt rơi vào trong ống trúc dài nhất, cuối cùng hợp thành một dòng suối nhỏ chảy vào trong bình sành đã chuẩn bị sẵn, các thôn dân mới bừng tỉnh đại ngộ.