"Đại tẩu đến mấy cọng cỏ tranh tìm được trên núi còn muốn ăn một mình, tại sao đến phiên chúng ta lại người một nhà, có đồ ngon phải chia cho mọi người cùng ăn?"
Chuyện trưa nay La Đào Hoa và Chu Quỳnh Nương cãi nhau, nàng nghe rất rõ ràng.
Lúc ấy chỉ coi như là nghe sách, giết chút thời gian nhàm chán.
Bọn họ ầm ĩ thế nào cũng không liên quan đến nàng.
Nhưng muốn chiếm tiện nghi của nàng thì không được.
Thấy La Đào Hoa đá trúng ván sắt, Chu Quỳnh Nương trong lòng thống khoái, "Đúng đó, đại tẩu, ngươi buổi trưa không phải nói rồi sao? Muốn ăn cái gì tự mình lên núi đi tìm, tại sao ngươi không đi?”
La Đào Hoa cực kỳ thống hận, "Ta không tin lát nữa nấu xong chim ngói ngươi không ăn.
”
Chu Cùng Nương đương nhiên muốn ăn, nhưng vì chọc tức La Đào Hoa, nàng ta dùng lời lẽ chính nghiêm nói: "Đại tẩu, nếu là bình thường thì thôi.
Hiện tại tam đệ còn bệnh, thật vất vả Lý đại phu mới tìm được một con chim ngói, ngươi lại muốn chia ra ăn, ngươi đã hỏi qua Lý đại phu chưa?"
La Đào Hoa nhất thời nghẹn lời.
Con chim ngói này nếu là Lục Thời Yến hoặc Giang Đường Đường tự mình bắt được, nàng ta đều có biện pháp bảo Giang Đường Đường lấy chim ngói ra.
Nhưng đây là Lý Thạch tìm được.
Lúc này nàng ta chỉ hận Lục Thời Yến sao lại bị thương.
Nếu hắn không bị thương, con chim ngói này là hắn bắt về thì tốt biết mấy.
Không lãng phí một giọt nước miếng dư thừa nào đã để cho hai người này chém giết, một lần giải quyết hai kẻ tham lam chim ngói trong tay mình, Giang Đường Đường rất hài lòng.
Nhưng cũng giống như La Đào Hoa, người nhìn chằm chằm chim ngói trong tay nàng cũng không ít.
Phải làm sao mới có thể bảo vệ được con chim ngói này đây?
Ánh mắt Giang Đường Đường lướt qua lướt lại trên người Lục Thời Yến và Lý Thạch, suy nghĩ kế tiếp phải làm như thế nào.
Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng ủy khuất.
Trước đây nàng muốn ăn gì mà không có?
Nhưng hôm nay lại vì một con chim ngói gầy đến da bọc xương mà hao hết tâm tư, sao nàng lại xui xẻo như vậy!
Ô ô ô! !
Trái tim Lục Thời Yến đau nhói, hắn chậm rãi mở mắt, quả nhiên nhìn thấy cô nương đối diện lại đang khóc.
Hắn có chút đau đầu, không rõ nữ tử thế gian vì sao lại thích khóc như thế.
“Sao lại khóc?" Đè trái tim càng ngày càng đau, Lục Thời Yến mở miệng hỏi.
Giang Đường Đường ủy khuất bĩu môi, "Ta không biết giết chim ngói.
”
“Chuyện này có gì khó?" Lục Thời Yến chậm rãi xắn tay áo lên, vươn tay về phía nàng nói: “Đưa đây.
”
Tuy rằng vừa mới khóc, nhưng nhìn ngón tay thon dài trắng nõn đưa tới của nam chính, Giang Đường Đường vẫn nhịn không được trong lòng huýt sáo một cái.
Thật không hổ là tiên quân của Cửu Trọng Thiên, ngay cả động tác xắn tay áo cũng đẹp như vậy.
Trong lúc nhất thời, nàng đột nhiên nổi lên bản tính sắc nữ, ngây người nhìn Lục Thời Yến.
Lục Thời Yến trực tiếp cầm lấy chim ngói trong tay nàng, xuống xe bò.
Nhìn hắn vững vàng đi tới trước một mảnh rừng trúc khô héo hơn phân nửa, Giang Đường Đường mới kịp phản ứng, buổi trưa lúc hắn xuống xe bò còn phải nhờ nàng đỡ, lúc này mới một buổi chiều đã có thể tự xuống xe đi bộ rồi?
Quả nhiên là tu tiên pháp, trâu bò!
Giang Đường Đường nhanh chóng nhảy xuống xe bò đi theo.
Thấy Giang Đường Đường đi tới, Lục Thời Yến khẽ nhíu mày.
Hắn vừa rồi chỉ muốn làm cho nàng đừng khóc, ngược lại đã quên bây giờ là ở hạ giới.
Nơi này linh khí mỏng manh, lại chỉ tu luyện một buổi chiều, hắn hiện tại tuy không cần người đỡ đi lại, nhưng muốn mượn ngoại lực chặt trúc thì vẫn không được.
Thấy Giang Đường Đường tới, Lục Thời Yến quay đầu lại nói: "Có dao không?”
“Có, ta đi lấy cho chàng.
" Trong bao quần áo của nguyên chủ có một con dao nhọn, là cha nguyên chủ dùng để giết heo.
Trước khi chạy nạn, mẫu thân nguyên chủ cố ý đưa tới cho nguyên chủ để phòng thân.
Chẳng qua nguyên chủ nhát gan, một lần cũng chưa từng dùng qua.
Giang Đường Đường nhanh chóng cầm dao đưa cho Lục Thời Yến.
Lục Thời Yến cầm dao, khoa tay múa chân hai cái, dường như đang thích ứng với con dao trong tay.