Bạc Đình Thâm nhìn cô đầy mỉa mai: "Nhận em trai lại hẹn đến nhà hàng tình nhân sao?"
Một câu nói nhẹ nhàng bình tĩnh nhưng lại khiến trái tim Diệp Tiện như muốn nổ tung.

Hắn, hắn hắn hắn làm sao lại biết bọn họ hẹn ở nhà hàng tình nhân? Rõ ràng trong nhà hàng chỉ có.

.

hai bàn thôi mà.

Khoảnh khắc đó trong đầu Diệp Tiện chợt lóe lên một hình ảnh, Diệp Tiện đột nhiên cúi đầu nhìn thấy đôi giày da đen nhánh bóng loáng.

"!"
Hóa ra vị khách ngồi phía sau cô chính là tổng giám đốc sao?
Hắn rõ ràng là đã biết mọi chuyện, vừa rồi nhìn thấy cô nói dối nhưng vẫn luôn yên lặng xem chuyện cười mà không vạch trần?
Diệp Tiện trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa bực, xấu hổ không biết trốn ở đâu.

Vẻ mặt của cô vô cùng bối rối, nhưng Bạc Đình Thâm lại cố tình không tha, giọng điệu nói chuyện càng hung hăng dọa người: "Lần trước cậu nói biết ơn tôi, đây là báo đáp sao? Dùng tiền thưởng của Tinh Ngu đi hẹn hò với người phụ nữ khác?"
"Không không không phải!"
Diệp Tiện lắc tay như trống bỏi.


"Tổng giám đốc anh hãy tin tôi, thật ra lúc trước tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi chỉ muốn nói chuyện với Khương Hân về việc làm rõ chuyện CP Hiến Tâm thôi.

"
"Ý cậu muốn nói là cậu cũng không biết sức quyến rũ của mình lớn đến vậy sao?"
"?" Tổng giám đốc đang suy nghĩ cái gì vậy, Diệp Tiện nôn nóng: "Đương nhiên không phải, tôi.

.

tôi.

.

Tổng giám đốc lúc đó chẳng phải anh ngồi phía sau chúng tôi sao? Không nghe thấy chúng tôi nói chuyện à?"
"Nghe thấy được, cô ta tỏ tình với cậu.

"
Diệp Tiện: "Sau đó thì sao?" Cô đã từ chối rồi! Từ chối! Đây mới là điểm mấu chốt!
"Không có.

"
"Cái gì mà không có, rõ ràng tôi đã dứt khoát từ chối.

.

"
Bàng Khải: "Tổng giám đốc, tới rồi ạ.

"
"Ừm.

"
Bạc Đình Thâm đẩy cửa xe ra, bước đi không thèm quay đầu lại, căn bản không muốn nghe lời giải thích của cô.

Diệp Tiện tức giận đến mức đầu sắp bốc khói.


Mẹ nó!
Cô tức giận đẩy cửa xe ra, vừa định xông lên tiếp tục tranh luận liền nhìn thấy trước mắt là một tòa biệt thự đơn giản xây theo phong cách Châu Âu, từ trong đó bước ra là một cặp vợ chồng trẻ tuổi, đang nhiệt tình bắt tay với tổng giám đốc.

"Đình Thâm, lâu rồi không gặp, biết hôm nay cậu tới đây nên Nhã Nhạc đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi.

"
"Bạc Tổng đại giá quang lâm đương nhiên là phải tiếp đón long trọng rồi.

"
"Khách khí.

"
Tổng giám đốc đang nói chuyện cùng bạn nên Diệp Tiện chỉ có thể nuốt một bụng lửa giận xuống.

Bàng Khải nhìn thấy gân xanh đang nhảy nhót trên trán cô, rất giống một con gà nhỏ đang tức giận, nhịn không được mỉm cười.

Diệp Tiện: "Anh cười cái gì!".

Tổng giám đốc chọc giận thì trả lên trợ lý cũng là giống nhau!
Bàng Khải: "Tôi đã cười suốt.

"
Diệp Tiện: "! "
Quả nhiên là giám đốc như nào thì trợ lý như vậy.


"Đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, mau vào nhà đi"
Chào hỏi xong, Mục Tích Tùng quay đầu lại thân thiện vẫy tay với bọn họ: "Hai vị cũng mau vào đi, cơm trưa đều đã chuẩn bị rồi.

"
Cơm trưa?
Diệp Tiện di chuyển ngón trỏ, vừa định chạy tới, Bàng Khải liền nắm lấy quần áo cô từ phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nói với Mục Tích Tùng: "Cảm ơn Mục tiên sinh, chúng tôi đã dùng bữa rồi, phong cảnh nơi này cũng không tồi, chúng tôi có thể đi dạo quanh một chút được không?"
Diệp Tiện xoay mặt khó chịu nhìn hắn: "!" Anh ăn rồi nhưng tôi còn chưa ăn đâu!
Bàng Khải dùng ánh mắt ám chỉ nhìn cô: Chúng ta không thể đi vào!
"! "
Diệp Tiện cười gượng hai tiếng, kéo kéo khẩu trang trên mặt: "Đúng vậy, chúng tôi đã dùng bữa rồi, hiện tại muốn đi xem phong cảnh xung quanh một chút.

"
"Xin mời các vị tự nhiên.

"
Mục Tích Tùng để một người hầu dẫn bọn họ đi dạo.

Diệp Tiện chờ bọn họ đi vào hết mới nghi ngờ hỏi Bàng Khải: "Chủ nhà đã nhiệt tình mời, tại sao chúng ta không thể đi vào chứ?".