"Tổng giám đốc, tôi có thể ăn cái này không?"
Diệp Tiện cầm hộp dâu tây khô lên, ánh mắt chờ mong nhìn Bạc Đình Thâm.
Không ngờ, Bạc Đình Thâm nhìn hộp dâu tây khô trên tay cô, mày nhíu lại một chút, vẻ mặt có chút không nói nên lời.
Diệp Tiện suy nghĩ: Chẳng lẽ hộp dâu tây này quá đắt nên tổng giám đốc luyến tiếc, không muốn cho cô ăn sao?
"Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không ăn không đâu.

Hộp dâu này bao nhiêu tiền, tôi trả."
"Cậu không biết tiếng Nga à?"
Bạc Đình Thâm bỗng nhiên hỏi cô một câu hỏi không liên quan.
Diệp Tiện: "..

Tôi không biết.

Có chuyện gì sao?"
Cô lật qua lật lại hộp dâu tây khô trên tay thì phát hiện dường như tất cả đều ghi bằng tiếng Nga.
Bạc Đình Thâm: "Không có gì, cậu thích thì cứ ăn đi."
"Vậy..

cảm ơn tổng giám đốc!"

Diệp Tiện đang đói bụng, không suy nghĩ nhiều, háo hức mở hộp dâu tây ra.
Dâu tây sấy khô có nhiều sữa, ngọt lành, giòn tan.

So với dâu tây sấy khô thông thường thì ngon hơn gấp trăm lần, giống như đang nhảy múa trên đầu vị giác vậy.

Hương vị thật tuyệt vời!
"Tổng giám đốc, cái này ăn ngon quá! Dâu tây nhập khẩu của Nga ngon hơn rất nhiều so với những loại trước đây tôi từng ăn!"
Diệp Tiện vui vẻ ăn, còn không quên nịnh nọt.
Bạc Đình Thâm nhìn mi mắt cong cong cùng với biểu cảm nịnh nọt cực hưởng thụ kia của Diệp Tiện, đáy mắt tràn ra một tia u ám không rõ: "Cái gì của tôi ăn ngon?"
Diệp Tiện trả lời: "Dâu tây!"
Tay cầm lái của Bàng Khải không ổn định khiến thân xe hơi lung lay một chút.
Diệp Tiền nhìn Bàng Khải đầy kì quái, Bàng Khải liên tục nói: "Thật xin lỗi, tôi hơi thất thần một chút."
Nhất định không phải là điều hắn đang nghĩ đến! Nhất định là do đâu óc hắn quá đen tối, sau này hắn nên ít lướt web hơn, học thêm nhiều các giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa mới được.
Diệp Tiện ăn từng miếng dâu tây khô, chỉ chốc lát, cô đã ăn hết nửa hộp.

Cô nhìn mấy viên còn sót lại trong hộp bỗng nhớ tới một thứ..
"Tổng giám đốc, lần trước tôi có đưa cho ngài chiếc khăn lau tay hình dâu tây nhỏ, có phải nó rơi ở chỗ ngài không?"
Chiếc khăn nhỏ có hình dâu tây? Lúc nào vậy?
Bàng Khải dựng lỗ tai lên nghe ngóng tình hình.
Bạc Đình Thâm trả lời: "Thùng rác."

"..."
Được rồi, cô còn tưởng rằng trong tủ lạnh hắn có dâu tây khô thì chắc hẳn phải thích dâu lắm, sẽ không ném cái khăn in dâu tây đó đi đâu, không ngờ, nó vẫn không thoát được vận mệnh, vài trăm tệ đó..
"Tại sao hôm nay cậu lại bị fans đuổi?"
Diệp Tiện đang thất thần, nghe Bạc Đình Thâm đột nhiên hỏi, cô bị dâu tây khô làm sặc, ho khan mấy tiếng.
"Tôi..

tôi.."
Diệp Tiện chớp chớp đôi mắt, tùy tiện bịa ra một lý do "Tôi đến cao ốc Quảng Mậu mua một ít đồ, không cẩn thận liền bị fans phát hiện ra, sợ phiền toái nên tôi liền chạy đi."
"Mua đồ? Không phải công ty đã tìm cho cậu một trợ lý rồi sao?"
"Tôi biết, nhưng tôi không muốn chuyện gì cũng làm phiền đến người khác, đặc biệt là một vài món đồ cá nhân."
"Cá nhân?"
"Vâng vâng!"
Diệp Tiện nói xong, Bạc Đình Thâm liền im lặng vài giây, dường như hắn đang nghĩ tới điều gì đó, khóe mắt cong lên một tia mỉa mai: "Đồ chơi tình thú?"
"..

Đương nhiên là không phải!"
Diệp Tiện giật mình phản bác, tại sao tổng giám đốc lại nghĩ theo phương hướng này? Chẳng lẽ..

là vì lần trước cô đã gửi đồ lót tình thú sao?
"Là áo tắm, áo tắm liền thân, Chu Lộ là con gái, tôi không thể nói với cô ấy những thứ riêng tư như kích cỡ được."
Diệp Tiện giả bộ cười cười, không biết có phải ảo giác của cô hay không mà khi cô nói đến hai chữ "kích cỡ", ánh mắt của tổng giám đốc như có như không liếc xuống chỗ đó của cô.
Nhất định là ảo giác!
Diệp Tiện bắt chéo chân, ngồi nghiêm chỉnh.

.