~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~
"Khương Hân tỷ, hôm nay chị đẹp quá!"
Nghe lời khen chân thành của Diệp Tiện, Khương Hân hơi cúi đầu, ngượng ngùng che miệng cười: "Sao miệng cậu lại ngọt như vậy, nhìn thấy cô gái nào cũng nói như vậy sao?"
"Không phải, ít nhất người đó cũng phải bằng 1% sự xinh đẹp của chị Khương Hân mới được."
"Cảm ơn cậu."
Hai tai Khương Hân đỏ bừng như sắp nhỏ máu, ý của cậu ta là..

Cậu ta thích dáng vẻ của cô sao?
Diệp Tiện: "Nhưng như vậy chị không sợ bị người nhận ra sao?"
"Không sao, khả năng bảo mật của nhà hàng này rất mạnh, sẽ không tùy ý tiết lộ chuyện riêng của khách.

Hơn nữa, ngày cuối tuần chỉ phục vụ 3 bàn, hôm nay xem ra chỉ có 2 bàn."
"2 bàn?"
Diệp Tiện nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên nhìn thấy toàn bộ nhà hàng đều trống vắng.


Chỉ có một bàn ăn phía sau lưng, cách cậu chừng 3m là hiện ra mũi giày da đen bóng, mờ nhạt của đàn ông, lần theo ống quần tây nhìn lên trên, bóng dáng của người đó lại bị hoa tươi cùng lá xanh che mất.
Khương Hân thấy bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của cậu, an ủi nói" "Cậu đừng lo, khách vào nhà hàng này phi phú tức quý, hơn nữa phần lớn đều là những cặp đôi hẹn hò, cho lo đắm chìm trong thế giới của mình thôi, không có thời gian để quan tâm những chuyện bên ngoài của minh tinh đâu."
"Vậy là tốt rồi."
Diệp Tiện yên tâm gỡ khẩu trang xuống, nhìn những món ngon quý hiếm trên bàn, có chút ngại ngùng: "Để chị tốn tiền quá, bửa này hẳn là tôi mời, dù sao lúc ở đoàn phim đều là chị chăm sóc cho tôi."
"Không sao." Khương Hân cầm lấy dao nĩa, cẩn thận cắt một miếng bò bít-tết sốt tiêu đen đẩy tới trước mặt Diệp Tiện, trên môi nở nụ cười: "Lần sau đổi lại cậu mời tôi là được rồi~"
Lần sau..
Khương Hân rất dễ mến, lại nhiệt tình như vậy, cô ấy thực sự coi cô là bạn tốt, mà cô lại muốn nói loại lời nói như Sau này chúng ta tốt nhất là ít gặp nhau lại.
Diệp Tiện có chút không mở miệng được.
Nhưng có một số chuyện nhất định phải nói, nếu không lời đồn giữa hai người sẽ ngày càng tăng.
Diệp Tiện cầm lấy dao nĩa, xiên một miếng thịt bò mềm bỏ vào miệng, cẩn thận nhai kỹ, bắt đầu suy nghĩ xem lát nửa nên mở miệng như thế nào.
Khương Hân cũng chạm vào hộp quà trong tay, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và do dự.
"Khương Hân, tôi có lời muốn nói với chị!"
"Diệp Tiện, tôi có lời muốn nói với cậu!"
Gần như cùng một lúc, hai người đều nói giống hệt nhau.
Diệp Tiện và Khương Hân nhìn nhau, sau đó cả hai đều bật cười.

"Thật là trùng hợp, Khương Hân tỷ, chị muốn nói gì vậy?"
"Thật là trùng hợp!"
Khương Hân quấn nhẹ mái tóc xoăn, biểu hiện như một cô gái nhỏ nhắn hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài giỏi giang của mình.
Đây có lẽ là..

tâm đầu ý hợp?
"Việc của tôi không gấp, cậu nói trước đi."
Diệp Tiện: "Vẫn là chị nói trước đi, ưu tiên phụ nữ trước mà!" Cô cũng không vội, chỉ là có chút xấu hổ.
"Ừm vậy cũng được."
Khương Hân cầm hộp quà có chút căng thẳng, đây là đồng hồ Patek Philippe mà lần trước cô chưa tặng được: "Diệp Tiện, đây là quà tặng cậu."
Diệp Tiện vừa thấy, lại là cái đồng hồ lần trước: "Khương Hân tỷ, sao chị lại đưa cái này.."
"Cậu đừng từ chối vội." Khương Hân mở hộp đồng hồ ra, nghiêm túc nhìn cô: "Lần trước tặng cậu không có lý do, nhưng lần này, lần này..

Nó là món quà tỏ tình của tôi."
Quà tỏ tình?
Diệp Tiện sửng sờ một chút, không kịp phản ứng.
Khương Hân nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự chân thành và say mê: "Diệp Tiện, tôi thích cậu, chúng ta quen nhau đi."
"..."
Diệp Tiện sửng sờ, há miệng ngơ ngác, ánh mắt cũng ngây dại, cả người chết lặng như một con chuột chũi, đứng ngây ngốc trên nền cát trống rỗng, suýt nửa thì phát ra tiếng kêu hoảng sợ Ah --.