Sau khi Bạch Mộ rời đi, Bạch Tiêu tắm nước nóng rồi nhảy lên giường lăn qua lăn lại, hiệu quả tắm suối nước nóng rất tốt, thân thể cô đến bây giờ đều mềm nhũn.
Trả lời xong tin nhắn trò chuyện wechat, đầu ngón tay Bạch Tiêu dừng lại trên hộp thoại của Cố Minh Chiêu.
Đánh giá của Bạch Mộ về anh chàng này hoàn toàn phù hợp với ấn tượng ban đầu của cô, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
"Cậu ta không phải người tốt."
"Cũng không phải nói cậu ta là người xấu."
"Nhưng không phải loại đàn ông dịu dàng, ân cần, chu đáo, tốt bụng và lương thiện."
"Có đôi khi, ngay cả anh cũng không hiểu được cậu ta."
Bạch Tiêu vừa nhớ lại lời Bạch Mộ, vừa từng chữ phản bác, anh cứu cô giúp cô, còn rất dịu dàng cẩn thận mà...!Hả?
Bạch Tiêu từ trên giường bật dậy, gọi điện thoại cho Cố Minh Chiêu.

Đầu kia rất nhanh bắt máy, âm thanh trong vắt lạnh lùng trộn lẫn tiếng ô ô của máy sấy tóc.
"Tiêu Tiêu? Có chuyện gì vậy?" Cố Minh Chiêu tắt máy sấy tóc.
"Anh về phòng khách sạn chưa?"
"Rồi, anh vừa mới tắm xong." Cố Minh Chiêu cười nhẹ, "Nếu bây giờ em đến đây thì có thể xem phiên bản trực tiếp mỹ nam tắm rửa."
Bạch Tiêu hiếm khi không hợp tác diễn với anh, "Vừa rồi đánh nhau với tên kia, anh không bị thương chứ."
Cơ thể cô loạng choạng như người say rượu.

Cô nhận ra điều này quá muộn, mỗi lần ở cùng Cố Minh Chiêu phản ứng của cô luôn chậm nửa nhịp như vậy.
"Làm sao mà anh bị thương được? Ngược lại là em, cổ tay thế nào, có còn đau không, anh khi nãy đã bảo họ lấy hộp thuốc tới đây, có muốn bây giờ anh đưa qua cho em không?"
"Tôi không đau, anh có bị trầy xước hoặc bầm tím gì không? Dù sao cũng phải kiểm tra cẩn thận chút." Bạch Tiêu vội vàng nói, "Tay phải của anh vừa khỏi, có đụng đến vết thương cũ hay không....!Ồ, không đúng, hình như anh bịt mắt tôi bằng tay phải."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp.
"???"
Thái độ không coi trọng bản thân này khiến Bạch Tiêu có chút không vui, lăn lộn trong chăn.
Một lát sau, Cố Minh Chiêu khẽ thở dài, nghiêm túc nói: "Trước đó không cảm thấy, hiện giờ giống như tay chân đều bị tên kia cào trúng.

Ai da, em vừa nói như vậy, anh bỗng cảm thấy nơi nào cũng mơ hồ đau đớn."
"............"
Vở diễn kết thúc.
Biết được anh không sao, Bạch Tiêu thả lỏng một chút, phối hợp diễn với anh, dùng giọng điệu than thở nói: "A, vậy Cố tổng có biện pháp gì tốt để giảm đau không?"
Cố Minh Chiêu đột nhiên bị cướp lời thoại, sững sờ hai giây rồi bật cười: "Em nói chuyện phiếm với anh, chuyển hướng chú ý của anh thì sẽ không đau nữa."
Bạch Tiêu: "Muốn nói chuyện gì?"
Cố Minh Chiêu: "Chuyện liên quan đến em anh đều cảm thấy hứng thú."
Bạch Tiêu vừa tìm điều khiển từ xa, vừa nói: "Muốn nghe anh trai tôi đánh giá anh như thế nào không?"
Cố Minh Chiêu luôn nói cô trời xui đất khiến luôn nghe theo Bạch Mộ, Bạch Tiêu đem lời nói của Bạch Mộ truyền đạt từ đầu đến cuối, chuẩn bị ban đầu phụng trả lại cho anh.

Không nghĩ tới đầu dây bên kia lại luôn im lặng, cô vừa nói xong liền nghe thấy tiếng vải sột soạt, ngay sau đó Cố Minh Chiêu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, giống như đã tìm được một tư thế thoải mái ở trên giường, "Không hổ là Mộ ca, tuệ nhãn như đuốc, nhìn rõ mồn một."
"???"
Đến cô còn nghe ra đấy không phải là lời khen ngợi, tiên sinh anh không phản bác chút nào sao?
Bạch Tiêu cố gắng dẫn dắt anh: "Anh đồng ý với ý kiến của anh trai tôi?"
Cố Minh Chiêu: "Đồng ý chứ, Mộ ca rất hiểu anh, loại năng lực nhìn thấu tất cả này anh tự thẹn không bằng."
Bạch Tiêu: "Tại sao anh lại không như vậy trước mặt tôi?"
Sau khi im lặng một lát, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng chậm rãi cất lên: "Tại sao không phải như vậy, em không biết sao?"
"......!Tôi không biết."
Một lúc lâu sau, Cố Minh Chiêu nói: "Tự mình nghĩ."
Cái hiểu cái không, Bạch Tiêu cảm thấy hình như cô biết, chỉ là nhịp tim quen thuộc như đánh trống luôn tự động cắt đứt suy nghĩ của cô, trong đầu còn lại tạp âm, cô chỉ lo lắng bình phục nhịp tim, không rảnh suy nghĩ thêm cái gì nữa.
Bật TV dời đi sự chú ý, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Trình Lại Ngọc, Bạch Tiêu kìm lòng không khỏi nhăn mặt lại, đang chuẩn bị chuyển sang kênh khác với tốc độ ánh sáng, thì giây tiếp theo ống kính chuyển sang một gương mặt quen thuộc khác.
Hả? Tống Nam?
Tay cầm điều khiển từ xa dừng lại, Bạch Tiêu chợt nhớ ra đây là bộ phim truyền hình ăn khách trong công ty hai tháng qua.
Tuấn nam mỹ nữ, nam chính hào quang ba mét tám cùng nữ chính thanh thuần bướng bỉnh, ngấm ngầm tạo cảm giác CP hài hòa, phát đường trong cùng một khung hình.
Bộ IP mà bọn họ đầu tư, nam nữ chính cũng là hai người này, liên tiếp là đối tác của hai bộ phim truyền hình ăn khách, khó trách Tống Nam vì diễn xuất mà sinh tình, cam tâm tình nguyện lui về vị trí dự phòng, bảo hộ Trình Lại Ngọc.
Tuy nhiên...!Một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Bạch Tiêu, người đàn ông thứ hai hay thứ năm cô gặp lần trước không giống Tống Nhiên!
***Người đàn ông cặn bã đối đãi ấm áp với cô bạn gái thế thân ấy vậy mà không có nét nào giống người đó, tình tiết sụp đổ đến bây giờ Bạch Tiêu cũng quen rồi.
Sau khi chuyển đến đài tin tức, Bạch Tiêu đang loay hoay nghe bình luận viên phân tích tác động của cuộc cải cách thuế lớn, màn hình điện thoại di động ném dưới chân giường chợt lóe lên, cô tiến lại gần nhìn, ngay lập tức lên tinh thần.
Tô Thiên Linh: Nha đầu, ba ba có thể thở ra một hơi rồi!
Tô Thiên Linh: Ra ngoài uống rượu đi, tôi mời khách, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cậu không muốn đối phó với Trình Lại Ngọc, người duy nhất có thể đối phó với Bạch Liên Hoa như cô ta chỉ có thể là tinh chất củ sen ngàn năm Na Tra!
Tô Thiên Linh: Cậu không thích cô ta, tôi cũng không thích cô ta.

Tình bạn của chúng ta rất bền chặt.

Vậy nên có một tin vui, cậu có muốn nghe không?
Bạch Tiêu nhanh chóng trả lời cô ấy: Tuần sau nghỉ phép, cậu hẹn thời gian đi.
***
Ngày hôm sau, Cố tiên sinh và Bạch tiên sinh trở về sau một tiếng chơi golf, gọi tiểu bối trong nhà, hai nhà cùng nhau đi ôn tuyền sơn trang chơi.
Trải qua một đêm, Bạch Mộ gặp lại Cố Minh Chiêu, thái độ ngữ khí hết thảy vẫn như cũ, ánh mắt cũng không có nửa phần hốt hoảng, Bạch Tiêu nâng cằm nhìn sườn mặt của Bạch Mộ, càng sùng bái bội phục.
Trầm ổn, bình tĩnh, bình thản tự nhiên, khi nào cô mới có thể lịch lãm ưu tú như vậy?
Bạch Tiêu nằm sấp bên cạnh suối nước nóng ngẩn người, tưởng tượng trong bồn tắm nam chỉ cách cô một bức tường, lúc Bạch Mộ và Cố Minh Chiêu ở chung một mình có phải cũng bình tĩnh như vậy hay không, ung dung thản nhiên không lộ chút dấu vết...
"Tiêu Tiêu." Bạch phu nhân dựa vào, chần chờ nói, "Anh con nói lát nữa con sẽ cùng anh con đi?"
"Vâng."
Hai bậc trưởng bối còn muốn ở đây giải trí mấy ngày, Bạch Mộ không thể ở lại lâu như vậy, anh sẽ trở về thành phố sau bữa trà chiều, vì vậy Bạch Tiêu muốn đi nhờ xe của anh.
Thời gian này quan hệ giữa bọn họ và Bạch Tiêu hòa hoãn thân cận không ít, nhưng Bạch phu nhân nhìn qua vẫn có chút cẩn thận, "Tiêu Tiêu, con khó có được cùng chúng ta nghỉ ngơi, ở thêm hai ngày có được không?"
Bạch Tiêu nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Bạch phu nhân, không đành lòng cự tuyệt, nhưng cô đã hẹn với Tô Thiên Linh, nếu lỡ qua Bạch Mộ liền không có xe đi nhờ nữa.
Bạch phu nhân thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, trong lòng lộp bộp, sợ mối quan hệ vừa được cải thiện sẽ lại trở nên căng cứng, bà không dám nói thêm nữa.
Chỉ mang theo cảm xúc không nỡ ra khỏi phòng tắm, khi đụng phải chồng con vẫn không thể khống chế được.
Bạch Mộ nhìn biểu tình khó xử của Bạch Tiêu, đành phải nói: "Không sao, Tiêu Tiêu rất nhanh sẽ chuyển về nhà, sau này có rất nhiều cơ hội."
Sau khi sững sờ là kinh hỉ cực lớn, Bạch phu nhân không thể tin quay đầu, dùng ánh mắt xác nhận với Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu lộ ra một nụ cười ôn hòa, đề nghị này của Bạch Mộ cô không nghĩ nhiều liền đồng ý, dù sao tuần sau cô bắt đầu nghỉ phép, không cần mỗi ngày chạy về công ty, một mình ở trong căn phòng trống rỗng đã lâu, thỉnh thoảng cô sẽ có cảm giác linh hồn không nơi nương tựa, bơ vơ, bất lực.
Chuyển về sống cùng gia đình, cũng nằm trong kế hoạch ban đầu của "Hành trình hòa tan tình thân".
Bạch phu nhân rất cao hứng, cũng không rối rắm chuyện Bạch Tiêu cùng Bạch Mộ rời đi sớm một hai ngày.
Cố Minh Chiêu vừa từ phòng tắm đi ra, đuôi tóc đen láy mềm mại còn dính vài giọt nước, anh ở bên cạnh nghe một lát, một tay tùy ý vén tóc mái lên, ôn nhu nói: "Dì, con có thể đưa Tiêu Tiêu trở về."
Bạch Tiêu: "???"
Bạch phu nhân nháy mắt mấy cái: "Minh Chiêu khi nào đi?"
Cố Minh Chiêu: "Công ty còn có việc, sáng mai con sẽ trở về.

Con đã thu xếp mọi việc ở đây, chú và dì có thể yên tâm chơi."
"Tiêu Tiêu, không bằng con ngồi xe của Minh Chiêu đi." Bạch phu nhân liên tiếp gật đầu, "Ở lại thêm một đêm được không."
"..."
Đây là tốt hay xấu? Bạch Tiêu ném ánh mắt sâu xa về phía Bạch Mộ.
Bạch Mộ nghiêng mặt, thản nhiên nhìn về phía Cố Minh Chiêu.

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: "Vậy làm phiền Minh Chiêu."
Bởi vì đề nghị của Cố Minh Chiêu, Bạch Tiêu có thể ở lại ôn tuyền sơn trang thêm một đêm, tận hưởng hiệu quả của việc tắm suối nước nóng.
Lần cuối cùng đi ra từ trong ao nước nóng, toàn thân lại tiếp tục mềm nhũn hư thoát, giống như dỡ bỏ tất cả mệt mỏi cùng xui xẻo, có một loại cảm giác như được sống lại vậy.
Các trưởng bối cùng nhau đánh bài uống trà, Bạch Tiêu ngồi bên cạnh Bạch phu nhân, dư quang thoáng nhìn thấy khóe mắt và đuôi lông mày bà không giấu được nụ cười, cảm thấy ở lại thêm một đêm vẫn rất đáng giá.
Chỉ là sáng sớm hôm sau khi xuất phát có chút khảo nghiệm người, ở trên xe Bạch Tiêu mơ mơ màng màng bổ sung giấc ngủ, thẳng đến khi Cố Minh Chiêu nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, cô mới chậm rãi tỉnh lại.
"Đến rồi."
Bạch Tiêu còn đang ngái ngủ nhìn thấy mặt Cố Minh Chiêu phóng đại trước mắt, nhất thời tỉnh táo, đứng thẳng dậy nhìn lướt qua, nơi đây là dưới lầu công ty bọn họ.
Cố Minh Chiêu: "Aizz, anh còn tưởng rằng phải đợi thật lâu mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của em."
Chỉ số thông minh lúc sáng sớm còn chưa khởi động kịp, Bạch Tiêu ngây ngốc nói: "Là sao?"
Cố Minh Chiêu: "Trước mặt Mộ ca vừa ngoan vừa ngọt ngào."
Bạch Tiêu càng thêm bối rối: "Bây giờ tôi là như vậy sao?"
Cố Minh Chiêu nở nụ cười: "Vừa rồi lúc em ngủ cơ."
Bạch Tiêu vẫn đang mơ màng: "..."
Cũng may Cố Minh Chiêu không tiếp tục đề tài này nữa, anh mở khóa cửa xe, chống cằm chớp chớp mắt, vẻ mặt tươi đẹp như mặt trời rực rỡ, hỏi cô có cần giúp đỡ không, Bạch Tiêu cười nhạo nói: "Mới sáng sớm mà đã nghiện diễn kịch như vậy?"
Cố Minh Chiêu: "Em cảm thấy kỹ năng diễn xuất hôm nay của anh có tự nhiên không?"

Bạch Tiêu: "Mỗi ngày đều rất tự nhiên."
"Anh rất vui, xem ra em đã rất thích ứng với mặt này của anh rồi." Cố Minh Chiêu nhếch môi cười, bỗng nhiên cầm tay Bạch Tiêu, trầm giọng hỏi, "Cổ tay...không sao chứ?"
Bạch Tiêu sửng sốt, không được tự nhiên vặn vẹo cổ tay, "Không có vấn đề gì, cám ơn anh.

Sau này anh đừng vì tôi mà bị thương nữa...!Làm hộ tá, thật sự rất mệt."
Cố Minh Chiêu nằm sấp trên vô lăng, nghiêng mặt nhìn bóng lưng Bạch Tiêu nhanh chóng rời đi, khóe môi nhịn không được nở nụ cười.
***
Ngày đầu tiên Bạch Tiêu tỉnh lại đã tính toán đá văng tra nam, không trêu chọc nữ chính, nước sông không phạm nước giếng, an an ổn ổn sống tốt cả đời này.
Mặc dù Trình Lại Ngọc không phải thánh mẫu thiện lương, cô âm kém dương sai kết thành mối duyên hận không lớn không nhỏ với cô ta, nhưng Bạch Tiêu vẫn như cũ không thay đổi ý định ban đầu.
Cuộc sống mà, ai không gặp phải mấy người không như ý, công việc bận rộn rất nhanh có thể bỏ lại phía sau.
Thời gian này Bạch Tiêu vì dành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn nên bận rộn đến bốn chân đều sắp không phải là của mình, nếu không phải ở ôn tuyền sơn trang ngẫu nhiên gặp được Tống Nhiên, cô gần như hoàn toàn không nhớ rõ thế giới này còn có nam nữ chính.
"Trình Lại Ngọc chết tiệt, có phải cô ta cho rằng tôi hiền lành liền có thể giẫm lên đầu tôi không?" Tô Thiên Linh buồn bực hút một ngụm nước dừa, thở phì phò nói.
Chuyện dường như không như cô mong muốn, không thể hoàn toàn thoát khỏi ba chữ này.

Bạch Tiêu thở dài cam chịu, "Đã nói là uống rượu, tại sao cuối cùng lại uống nước trái cây? Cậu định đổi công việc kinh doanh chính sao?"
Tô Thiên Linh: "Bởi vì cậu có tiền án thảm hại, tôi không cho phép cậu uống rượu say trong quán của tôi nữa.

Ngoài ra, tổng giám đốc Bạch thân mến, xin vui lòng không mang thói quen nghề nghiệp đến nơi giải trí, cậu không thấy ba ba đây đang giận sao?"
Bạch Tiêu: "Vâng, Tô đại minh tinh thân mến, tôi nhớ cậu nói có tin tức tốt, mà sao toàn thấy tức giận đầy mình không vậy?"
Nghe vậy, Tô Thiên Linh giống như một con mèo được vuốt lông, hai mắt sáng lên, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cúi người lại gần: "Tôi cắt bỏ một chương trình tạp kỹ của Trình Lại Ngọc."
Bạch Tiêu: "?????"
Cái này không khoa học, hào quang nữ chính làm sao có thể bị khuê mật của nữ phụ ác độc cắt bỏ thông cáo.
Tô Thiên Linh cười ha hả chia sẻ công việc hiện giờ với cô, đại khái là hình thức chương trình tuyển chọn kiểu mẫu, tìm kiếm một đám thực tập sinh nửa vời, năng lực nghiệp vụ không đủ, yêu cầu giá trị nhan sắc đạt chuẩn, đánh giá về mức độ phổ biến của Weibo, sẽ trở nên phổ biến trước khi được phát sóng.
Loại tiết mục này Bạch Tiêu xem qua không ít, cô rất nghi hoặc, "Cậu hát, nhảy, múa, sáng tác cái gì cũng không biết cơ mà."
"Tôi đã hát không ít bài hát chủ đề phim truyền hình." Tô Thiên Linh trợn trắng mắt, "Dù sao tôi cũng không làm cố vấn, không cần năng lực nghiệp vụ mạnh như vậy."
"Vậy cậu làm gì?"
"PD."
Cái này thật thú vị.
Tô Thiên Linh xem chai thủy tinh giống như cổ thiên nga Trình Lại Ngọc, tố cáo đủ loại hành vi cô ta chơi đùa đại bài ở trường quay, nhưng EQ của cô ta không thấp, biểu hiện từ trên xuống dưới vô cùng tốt, ngoại trừ loại người bị hại trực tiếp như Tô Thiên Linh, những người khác đều chỉ có thể tha thứ cho cô ta.
"Lần này, tôi sẽ ghi chép trong quyển sổ nhỏ, nếu cô ta còn dám trưng cái bộ mặt kiêu ngạo kia, ba ba sẽ cho cô ta lên hot search quanh năm." Tô Thiên Linh thề son sắt nói.
"Được rồi, ba ba xin bớt giận." Bạch Tiêu ghét bỏ đổ đầy cho cô bạn một ly nước dừa, "Vừa vặn, tớ có vấn đề muốn hỏi cậu."
Tô Thiên Linh: "Vừa vặn, tôi cũng có việc cần hỏi."
"Cậu nói trước đi."
"Sao cậu biết Tống Nam?"
Tay Bạch Tiêu cầm ly dừng một chút, nhìn về phía Tô Thiên Linh một cách khó hiểu.
Trong nguyên tác, Tô Thiên Linh và Tống Nam có gặp nhau không?!
Quên đi, mối tình tay ba giữa Bạch Liên Hoa, tra nam và nữ phụ độc ác đã sụp đổ như thế này, còn nguyên tác cái rắm gì nữa.
Tô Thiên Linh nghe xong trải nghiệm "du lịch một ngày ở thành phố đại học", liền hiện ra vẻ mặt gặp quỷ, uống liền ba ngụm nước trái cây mới tỉnh táo lại.
"Tống Nam vẫn luôn là quý công tử nhẹ nhàng, hình tượng thân sĩ ôn nhu, hóa ra cũng có thời điểm khờ khạo như vậy." Tô Thiên Linh nói, "Hai ngày trước tôi tham dự một lễ trao giải đã gặp phải Tống Nam, lúc này mới phát hiện cả hai đều quen biết cậu, cậu nói thế giới nhỏ hay không nhỏ.

Sau đó hai người có liên lạc không? Anh ấy liên tục hỏi tôi về cậu, hình như rất có hứng thú với cậu đấy."
Bạch Tiêu nhướng mày, cảm thấy sự tình không đơn giản.
Cô không rõ quan hệ giữa Tống Nam và Trình Lại Ngọc ở giai đoạn này như thế nào, đừng bảo là kim bài lốp xe dự phòng vì nữ chính đến tìm cô gây phiền toái chứ?
"Gặp qua một lần, làm sao có khả năng sinh ra hứng thú gì." Bạch Tiêu khoát tay áo, "Tô lão sư, bây giờ tôi thật sự có một vấn đề lớn, nếu không giải quyết được thì sẽ phải đến bệnh viện nội khoa khám bệnh mất."
Tô Thiên Linh nhất thời khẩn trương: "Làm sao vậy Tiêu Tiêu? Trái tim không khỏe? Có phải là vất vả lâu ngày thành bệnh hay không."
Bạch Tiêu sửa sang lại suy nghĩ, đem chuyện trong khoảng thời gian này với Cố Minh Chiêu, cùng với cô bạn khuê mật giàu kinh nghiệm viết kịch bản tình cảm này, nhấn mạnh đến triệu chứng tim khó chịu, đầu óc đứt dây, mắt thấy biểu tình Tô Thiên Linh dần dần ngưng trọng, trái tim cô cũng trầm xuống.
Bạch Tiêu lo lắng, "Có phải tôi bị bệnh hay không?"
Cô dù sao cũng là một người đã trải qua sự kiện huyền huyễn, đặc biệt tiếc mạng.
Tô Thiên Linh uống một ngụm nước để tỉnh táo lại, "Tiêu Tiêu, cậu nói người đàn ông cứu cậu những hai lần, là người lần trước bị cậu chuốc rượu? Cũng đồng thời là anh họ của tên cặn bã kia?"
Bạch Tiêu liên tiếp gật đầu.
Tô Thiên Linh: "Trước Tống Nhiên cậu chưa từng yêu đương, vậy lúc cậu và Tống Nhiên ở chung, cậu từng có loại cảm giác này chưa?"
Nói ra thật xấu hổ, nguyên chủ và Tống Nhiên là quan hệ giả mạo, còn Bạch Tiêu cô ở trường bận học, tốt nghiệp thì bận rộn công việc, chưa từng trải qua mối tình đáng nhớ nào.
Mặt Bạch Tiêu không chút thay đổi: "Tôi chỉ muốn đánh ngất anh ta, sau đó ném đến nơi tôi không thể nhìn thấy nữa."
Tô Thiên Linh: "Tôi có hai kết luận, thứ nhất, cậu căn bản không thích Tống Nhiên, chúc mừng cậu đã tìm lại thị lực nha."
Bạch Tiêu: "Cái này thì tôi biết, thứ hai thì sao?"
Tô Thiên Linh: "Thứ hai, cậu thích Cố Minh Chiêu, cái này thì tôi cũng không biết có nên chúc mừng cậu hay không."
Bạch Tiêu: "???"
Trong quá trình tiêu hóa lời nói của Tô Thiên Linh, Bạch Tiêu chậm rãi mở to hai mắt, theo bản năng dùng bàn tay nhỏ bé che khóe miệng hơi hé ra, kiên quyết lắc đầu.
Tô Thiên Linh lộ ra biểu cảm trẻ nhỏ không dễ dạy, nhưng vẫn phải uốn nắn một cách hoang đường, kiên nhẫn giảng giải cho Bạch Tiêu hiểu, ý đồ giúp cô tăng lên toàn bộ chỉ số thông minh về mặt này.
Khi ông trời mở một cánh cửa, ông sẽ đóng sầm cửa sổ lại.
"Đó không gọi là nhồi máu cơ tim, mà là tim đập thình thịch." Tô Thiên Linh từng bước dụ dỗ, "Hành vi cử chỉ của anh ta cũng không phải phô trương, chỉ là thể hiện con người thật của mình trước mặt người anh ta thích.

Còn nữa, đừng trách người ta có bề ngoài xinh đẹp, tôi thấy cái đồ nhan khống cậu là yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy.

Đổi lại là tôi, cùng anh ta nhìn nhau một giờ cũng không sao hết."
Đừng vội vàng lập flag cho mình nha chị em.
Bạch Tiêu vẫn không thể tin được, vẻ mặt mờ mịt, "Rốt cuộc tôi thích anh ta ở điểm nào?"
Tô Thiên Linh cười nhạo nói: "Loại chuyện thích này, nếu có thể nói rõ ràng sẽ không có nhiều kịch bản như vậy.


Nhưng mà theo cậu nói Cố Minh Chiêu không phải là người xen vào việc của người khác, có thể cứu cậu mấy lần, kề sát bên cạnh cậu, chậc chậc, là tôi thì cũng sẽ cảm động."
Bạch Tiêu mím môi, kiên định lắc đầu.

Cái loại cảm giác tim đập loạn nhịp này, trước đó, khi cô phát hiện bọn họ vừa vặn đều bị đối phương nhìn thấy trạng thái chân thật nhất đã bắt đầu, hơn nữa còn ngoài ý muốn nhận ra bản thân thậm chí không hề kinh ngạc hay cảm thấy phản cảm.
Ngược lại âm thầm may mắn, may mắn người nhìn thấy tôi như vậy, không phải ai khác.
Tô Thiên Linh hẹn cô đến cửa hàng vốn là muốn cùng chị em chửi bới người đáng ghét, không nghĩ tới xảy ra chuyện kinh khủng như vậy, cả người nhất thời lên tinh thần, cũng không nghĩ tới hai ba chuyện trà xanh của Trình Lại Ngọc, nắm lấy cánh tay Bạch Tiêu đuổi theo đánh mạnh, đào sâu chi tiết.
Bạch Tiêu còn đang mơ mơ màng màng.

Cô chưa từng yêu đương, không biết cảm giác thích và được yêu thích như thế nào, vì thế cô không có cách nào học hỏi.
Nhưng ở cùng một chỗ với Cố Minh Chiêu, ngoại trừ đối với trái tim không tốt lắm, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Cùng nhau diễn kịch, trêu chọc lẫn nhau, cuối cùng luôn nhịn không được nhìn nhau mà cười.
"Không được không được, trong đầu cậu toàn là báo cáo số liệu và khách hàng, cứ tiếp tục như vậy tôi thấy công ty các cậu cũng không cần phân chia nhà vệ sinh nam nữ, toàn bộ nhân viên không có chênh lệch giới tính.

Năm tháng mặc dù không mang đi vẻ đẹp của cậu, nhưng đã lấy đi trái tim thiếu nữ của cậu." Tô Thiên Linh đau đớn vô cùng, "Vừa lúc không phải cậu muốn nghỉ phép hàng năm sao? Nếu không có nơi nào để giải trí, đến xem tôi tham gia chương trình thì sao? Ngắm các em trai xinh đẹp, làm sống lại trái tim thiếu nữ của cậu."
Chị em, dù sao tôi cũng từng là một cô gái theo đuổi ngôi sao và là chuyên gia theo đuổi phim truyền hình.
Bạch Tiêu do dự hỏi: "Lời cậu vừa nói...!Nghiêm túc đấy chứ?"
Tô Thiên Linh không biết khi nào mới có thể đổi nước trái cây thành rượu, ợ lên và nói: "Giả."
Bạch Tiêu: "????"
Mặc dù Bạch Tiêu cho rằng phương diện huấn luyện này không có khả năng giúp kích hoạt trái tim thiếu nữ, cô cũng không phải là hũ nút khó hiểu phong tình, chỉ thiếu một ít dẫn dắt của người từng trải, nhưng vẫn không cự tuyệt lời mời của Tô Thiên Linh, cô quả thật cần một chỗ giải trí để gác lại công việc.
Nhân tiện xem xem màn trình diễn bùng nổ của Trình Lại Ngọc.
***
Ngày hôm sau Bạch Tiêu làm xong thủ tục nghỉ phép hàng năm, tuy nói là nghỉ một tháng, nhưng khối lượng kinh doanh của công ty không tính là lớn, từ nay đến cuối năm tăng ca liền có thể thảnh thơi bắt cá.
"Tuy rằng tôi không ở công ty, nhưng tâm của tôi luôn ở bên các cậu." Bạch Tiêu cười ha hả nói, "Nếu có tình huống khẩn cấp cần giúp đỡ, tùy thời gọi tôi."
Trần Xán bi thương gặm một miếng bánh ngọt, "Tôi sẽ không khách khí với cậu."
Hứa Thịnh: "Nghỉ lễ cậu không đi du lịch, giải sầu sao?"
Bạch Tiêu: "Tạm thời không có kế hoạch này, bạn tôi tham gia một chương trình tuyển tú, tâm tình không ổn, bảo tôi đi làm Định Hải Thần Châm."
Nói xong, nháy mắt với Lục Chi Hằng, đối phương khinh thường nở nụ cười.
Thừa dịp một đám người vùi đầu vào bánh ngọt tình yêu do Bạch Tiêu tặng, Lục Chi Hằng kéo cô sang một bên thấp giọng nói: "Mấy ngày trước tôi gặp Tống Nhiên."
Bạch Tiêu khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ kiên quyết, "Anh ta làm gì thì có liên quan gì đến tôi, chỉ giả bộ lúc trước bị một túi hồ sơ đập vỡ đầu của tôi, hiện tại tôi cùng anh ta, răng rắc."
Lục Chi Hằng ngẩn ra, lập tức vỗ tay kiểu hải cẩu: "Vậy tôi yên tâm rồi.

Aizz, Cố tổng kia xảy ra chuyện gì vậy, sao mỗi lần gặp tôi đều hỏi cậu vậy?"
Bạch Tiêu nháy mắt mấy cái, bừng tỉnh nhớ tới cái gì đó, vừa đi ra ngoài, vừa nói qua loa không thành vấn đề có thể chỉ là do cô quá ưu tú, còn Lục Chi Hằng quá gà.
Sau lưng truyền đến tiếng gầm giận dữ của Lục Chi Hằng: "Tôi sẽ không làm tiểu bảo bối mà cô yêu nhất nữa!"
Không phải.
Cố Minh Chiêu biết cô tạm thời thoát khỏi áp lực công việc, liền hẹn cô ăn cơm chúc mừng một chút.

Tuy rằng Bạch Tiêu có chút động tâm khi ngắm cảnh đêm, cô tới nơi này lâu như vậy, cũng không có cơ hội khám phá cảnh đẹp của thành phố này, nhưng mà hôm nay đã nói với Bạch Mộ là sẽ chuyển về, vì thế dứt khoát từ chối.
"Đơn giản thôi, ăn xong bữa tối anh sẽ giúp em chuyển nhà." Cố Minh Chiêu cười nói, "Đường về nhà anh cũng quen rồi."
Tay Bạch Tiêu cầm di động dừng lại, ma xui quỷ khiến ừ một tiếng.
Cúp điện thoại mới cảm thấy không thích hợp, Cố Minh Chiêu không chỉ có đôi mắt độc, thanh âm cũng có độc.

Mắt không thể nhìn nhiều, âm thanh cũng không thể lắng nghe nhiều, nếu không sẽ dễ dàng suy nghĩ linh tinh.
Vừa rồi Cố Minh Chiêu gửi tin nhắn cho cô, ở trong phòng họp tán gẫu với đồng bạn chưa kịp xem, Bạch Tiêu vừa đi ra khỏi phòng họp, vừa lấy điện thoại di động ra, vừa mới mở màn hình đã nghe thấy một trận tiếng giày da nhỏ gọn ma sát mặt đất.
Xoay người, Trần Tư Hãn khó khăn lắm mới chạy đến trước mặt cô, nở nụ cười tươi tắn: "Bạch tổng, vừa rồi ở trong phòng họp cô nói muốn tham gia chương trình của một người bạn, có phải là [Thiếu niên Hoa Lộ] của Tomoro hay không?"
Tomoro? Đó không phải là công ty mà tập đoàn Trường Hằng vừa mua lại sao?
"Cái này tôi cũng không biết, còn không có hỏi kỹ, có chuyện gì sao?"
"Chương trình này công ty ba tôi cũng có đầu tư, Bạch tổng nếu có tuyển thủ mình thích có thể để cho bọn họ trực tiếp đem người đưa đến cho ngài!" (Cái này editor cũng không biết miêu tả sao nữa, 黑幕: tấm màn đen, beta: đã chỉnh lại...!Nhưng để luôn vậy vì tui cũng không chắc ạ T.T, vị nào hiểu mong giúp tui với, để tránh các bạn khác cũng hiểu sai, ngàn lần cảm tạ:333)
"..."
Chàng trai trẻ, suy nghĩ của cậu thật nguy hiểm!
Vào ngày làm việc cuối cùng, Bạch Tiêu vẫn lo lắng như người mẹ già, nghiêm túc dạy cho Trần thiếu gia một bài học xây dựng tư tưởng và đạo đức tự do bình đẳng, tận tụy, liêm chính.
Làm nghề này, phải đem thông tin minh bạch công khai chân thật dung nhập vào trong tủy xương, loại chuyện đen tối này trái với nguyên tắc công bố thông tin, tuyệt đối không thể xuất phát từ miệng của một CPA đủ tư cách.
"Chuyện này làm sao có thể khiến cha cậu yên tâm để cậu làm những gì mình thích nhỉ?" Bạch Tiêu tha thiết vỗ vai Trần Tư Hãn.
Trần Tư Hãn sửng sốt một lúc, sau đó áy náy gật đầu thật mạnh, trong lòng thầm than làm việc với Bạch tổng thật sự có thể học được rất nhiều thứ.
Sau khi thanh niên có chí rời đi, Bạch Tiêu xem tin nhắn của Cố Minh Chiêu, hỏi cô khi nào rời khỏi công ty, anh tạm thời còn có một số công việc có thể ra trễ một chút, có muốn trực tiếp đến công ty anh hay không.
Tin cuối cùng là giọng nói, Bạch Tiêu tò mò mở ra..