"Nếu con còn nói bậy ta sẽ đóng cửa cấm túc con đấy!"
Cố Cẩm Chiêu biết nhị thúc đây là thật sự tức giận, nhóc con bất mãn dẩu miệng, hung hăng dậm chân: "Được được được, thúc nói ta nói bậy, thì là ta nói bậy. Dù sao thì ai khó chịu người đó tự biết, ta mặc kệ thúc, sau này cho thúc ở một mình đi, đợi ta lớn lên rồi lấy tiểu nương tử xinh đẹp cho thúc hâm mộ chết luôn, hừ!"
Nói xong thở phì phì, đầu cũng không quay lại cứ vậy đi vào. Hắn quyết định hắn muốn mặc kệ nhị thúc hắn năm ngày, không, hai ngày thôi, để thúc ấy biết lợi hại.
Cố Chi Cẩn nhìn thân ảnh sức sống tràn trề của Cố Cẩm Chiêu, thật lâu sau cúi đầu thở dài, trong lòng thật hiu quạnh. Hắn biết có một số thứ đã hoàn toàn mất đi, bởi vì hắn hậu trị hậu giác*, bởi vì hắn không chủ động, cho nên bây giờ hắn không còn cơ hội nào nữa.
Hắn đã định không có cái phúc phần này, sau này nàng chỉ là mẫu thân của đệ tử hắn mà thôi...
-----------------------------
Buổi tối, chờ đến khi hết khách Lý Hà Hoa đóng cửa lại nói với mọi người: "Đêm nay chúng ta phải hảo hảo ăn ngon một bữa để chúc mừng tửu lâu chúng ta khai trương đại cát."
Mọi người sôi nổi thét to một tiếng, ai nấy đều cực kỳ cao hứng.
Lý Hà Hoa giao Thư Lâm cho Trương Lâm thị giữ, Trương Lâm thị bế Thư Lâm lên thân thiết xoa nắn: "Ái chà, Thư Lâm của ta, nói cho nãi nãi nghe hôm nay ở học quán học được gì nào?"
Thư Lâm không nói lời nào, mắt trông mong nhìn về phía Lý Hà Hoa, muốn cùng chơi với nương. Lý Hà Hoa sờ sờ đầu hắn: "Bây giờ nương phải đi nấu cơm, con ở bên ngoài chờ một lúc được không? Con xem Hắc Tử cũng ở bên cạnh chờ cùng con này."
Lúc này thấy Lý Hà Hoa nói đến, nó lập tức đứng lên đến bên cạnh Thư Lâm dùng đầu cọ cọ chân hắn.
Thư Lâm bị cọ ngứa liền cười, lúc này mới đồng ý với Lý Hà Hoa, lắc lắc chân từ trong lòng Trương Lâm thị tuột xuống, ôm lấy đầu Hắc Tử vuốt vuốt, một người một chó vui vẻ chơi với nhau.
Lý Hà Hoa cười lắc đầu, lúc này mới vào phòng bếp nấu cơm.
Lúc này Trương Thanh Sơn cũng từ chỗ sư phó học nghề trở về, chẳng qua trên mặt có chút không mấy vui vẻ. Trương Thiết Sơn thấy vậy vỗ vỗ vai hắn: "Sao vậy? Làm sao mà uể oải ỉu xìu vậy? Có chuyện gì cứ nói với ca?"
Miệng Trương Thanh Sơn động động muốn nói gì đó, nhưng nhìn bộ dáng đại ca đầy phấn chấn cùng vui vẻ thì cảm thấy không nên đem một chút phiền não của mình ra nói, làm vậy có vẻ giống như hài tử, liền lắc lắc đầu lên tinh thần nói: "Không có gì, chỉ hơi đói bụng thôi."
Trương Thanh Sơn gật gật đầu vén tay áo bận rộn một trận.
Mọi người cùng làm tốc độ rất mau, không đến nửa canh giờ đã quét dọn tửu lâu sạch sẽ. Chờ đến lúc bên này làm gần xong, Lý Hà Hoa cũng nhanh nhẹn mà làm xong một bàn đồ ăn.
Tức khắc cả nhà đều là mùi thơm hấp dẫn, chờ đến khi mâm đồ ăn được bưng lên bàn, mọi người nhìn những món ăn rực rỡ muôn màu thì choáng váng, đời này chưa từng thấy món ăn nào vừa đẹp vừa thơm như vậy, chỉ sợ là đồ ăn của huyện thái gia cũng không ngon được như vậy nữa?
Nếu Lý Hà Hoa biết mọi người nghĩ như vậy nhất định sẽ muốn nói một câu, đồ ăn của hoàng đế trong cung cũng không đẹp không ngon bằng cái này nữa ấy.
"Mọi người đừng chỉ nhìn, nhanh động đũa đi, buổi trưa không phải mọi người còn hâm mộ khách ở phòng bao sao? Bàn đồ ăn này cũng không kém hơn bàn lúc trưa đâu."