Lý Hà Hoa thấy hai phụ tử không có chuyện gì liền đi vào trong sân xay đậu nành, không nghĩ tới thùng đậu nành đã xay xong rồi, cơ bản không cần nàng động thủ.

Lý Hà Hoa cảm thấy người với người thật sự không giống nhau, trước kia nàng xay ít nhất phải hơn nửa tiếng, Trương Thiết Sơn thì ngược lại, chỉ một lúc như vậy mà đã xong toàn bộ, thật không làm thất vọng một thân xương cốt mạnh mẽ kia của hắn.

Lý Hà Hoa đem đậu nành đã xay xong đến phòng bếp nấu, chờ đến lúc hết thảy đều chuẩn bị xong cũng đã tới thời điểm ra quán.

Trương Thiết Sơn cầm chén đũa đã ăn xong tiến vào, thấy Lý Hà Hoa đã làm gần xong, không tiếng động bắt đầu chuẩn bị đồ vật mang đi bày quán để lên xe đẩy.

Có Trương Thiết Sơn hỗ trợ, hôm nay bày quán rất nhanh, so với ngày thường sớm hơn nửa canh giờ, nhưng mà quán bày xong liền có người tới mua sớm, Lý Hà Hoa bất chấp tất cả tập tức bận rộn.


Trương Thiết Sơn ôm Thư Lâm ngồi ở bên bàn, nhìn tiểu hài tử cầm bàn tính gảy gảy. Đây là lúc gần đi Lý Hà Hoa mang cho hắn, nói là đồ chơi tránh cho tiểu hài tử cảm thấy nhàm chán.

Không chỉ bàn tính nhỏ còn mang theo cửu liên hoàn, còn bỏ thêm một quyển tiểu thư họa.

Trương Thiết Sơn nhìn nhi tử nhà mình chơi hăng say, không thể không thừa nhận nàng rất biết cách chăm hài tử, thậm chí so với nương hắn chỉ hơn chứ không kém, hài tử đi theo nàng quả thực rất vui vẻ.

Không biết trước kia nàng làm gì mà một nữ nhân vừa có giáo dưỡng tại có học thức như thế, còn có một thân trù nghệ xuất thần nhập hóa.

Rốt cuộc là nhà như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra nữ tử tốt như vậy chứ?

Dần dần ánh mắt Trương Thiết Sơn từ tiểu hài tử trong lòng chuyển sang Lý Hà Hoa đang bán bữa sáng.


Thật sự là kỳ diệu, thích một người tâm thái cũng thay đổi thật lớn. Rõ ràng vẫn là bộ dáng Lý Hà Hoa lúc trước, nhưng hiện tại nhìn lại thì hoàn toàn không còn cảm giác chán ghét lúc trước, mà thay thế bằng yêu thích mãn nhãn.

Rõ ràng trước kia nhìn đến người này hắn liền phiền chán, hiện tại lại cảm thấy nàng chỗ nào cũng tốt, thật là thuận mắt.

Thì ra cảm giác yêu thích đối với một người là xuất phát từ tâm hồn và cả trái tim. Hiện tại hắn đã tin, câu nói "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" đúng là có thật.

Ngay lúc này một người xuất hiện liền làm gián đoạn suy nghĩ của Trương Thiết Sơn.

"Bà chủ, buổi sáng tốt lành." Cố Đại Phong đứng trước mặt Lý Hà Hoa nói. Tay Lý Hà Hoa lập tức bị đình chỉ, giây tiếp theo khôi phục tự nhiên, cười hỏi: "Ngươi muốn ăn gì?"


Cố Đại Phong cười nói: "Bà chủ, hôm nay cho ta một phần canh hồ cay, cộng thêm một chén bánh kẹp thịt cùng một khối bánh chấm tương."

Lý Hà Hoa gật gật đầu, cầm lấy một bao giấy dầu, đang chuẩn bị đi gói bánh kẹp thịt thì giấy dầu trong tay liền bị một bàn tay to thô ráp cầm đi.

"Ngươi làm từ nãy tới giờ, đi nghỉ một chút đi, để ta." Trương Thiết Sơn nói. Lý Hà Hoa duỗi tay muốn đem bao giấy dầu lấy về: "Không cần không cần, ngươi qua với Thư Lâm đi, việc này để ta là được rồi."

Trương Thiết Sơn nâng tay lên không cho Lý Hà Hoa đoạt lại bao giấy dầu, điệu bộ nhàn nhạt mà chân thật, đáng tin nói: "Ngươi qua chơi với Thư Lâm một lúc đi." Lý Hà Hoa thấy Cố Đại Phong đang nhìn mình chằm chằm, nghĩ nghĩ liền không cự tuyệt, xoay người ra phía sau chơi cùng tiểu hài tử.
Thấy Lý Hà Hoa nghe lời, Trương Thiết Sơn nhàn nhạt cười cười, lúc quay đầu đối mặt với Cố Đại Phong sắc mặt lại trầm xuống.

Trong long Cố Đại Phong lộp bộp một chút, trực giác đối với nam nhân trước mắt không có hảo cảm.

Ngữ khí người nam nhân này nói chuyện cùng nàng vì sao lại thân mật vậy? Bọn họ là quan hệ gì? Trong lúc nhất thời trong đầu Cố Đại Phong có đủ loại suy đoán.

Trương Thiết Sơn quét mắt nhìn Cố Đại Phong thần sắc kinh nghi bất định, cúi đầu đem món ăn của hắn đưa đến.