“Các người thông đồng với nhau, các người muốn ép tôi nhận tội, tôi muốn kháng án, tôi muốn kháng án.” Diệp Hinh Ngọc chỉ vào A Ngư ở trong thính phòng thét gào điên cuồng, mỗi một cái xương cốt trên cơ thể đều vì sợ hãi mà run lên. Sao cô ta có thể bị kết án tử hình? Ở đây chắc chắn có âm mưu và giao dịch, là Diệp Phức Ngọc hủy hoại cô ta, là Diệp Phức Ngọc đã bảo Thiệu Dương lợi dụng mối quan hệ để trả thù cô ta. Không phải cô ta chỉ là bắt cóc chưa thành sao, tại sao lại bị kết án tử hình.

Diệp Hinh Ngọc khiếp sợ trừng lớn hai mắt, khàn giọng la hét: "Tôi muốn kháng án, tôi muốn kiện các người."

Thẩm phán cau mày, không thể chịu đựng được nữa, bảo cảnh sát tòa án mang Diệp Hinh Ngọc đang càn quấy đi.

Tòa án lại một lần nữa khôi phục trật tự.

Cha Diệp và mẹ Diệp đau khổ gục ở trên ghế, khóc không ngừng, chỉ cảm thấy trái tim bị xé toạc một lỗ, máu chảy đầm đìa.

Tòa án không dễ gì mới yên tĩnh lại xuất hiện hỗn loạn lần nữa.

"Thẩm phán, cầu xin các người, cầu xin các người, con trai tôi mới 22 tuổi, nó còn trẻ không hiểu chuyện, bị cậu của nó lừa, các người cho nó cơ hội lần nữa, nó còn trẻ như vậy, nó vẫn chưa cưới vợ chưa sinh con. Tôi chỉ có một đứa con trai, nó chết rồi tôi cũng không thiết sống.” Mẹ Ngũ hoảng loạn từ trong thính phòng xông ra, giữa chừng bị cảnh sát tòa án ngăn lại.

"Con trai của tôi còn nhỏ, nó không hiểu chuyện, cầu xin các người, cầu xin các người hãy cho nó một cơ hội nữa, cho nó một cơ hội nữa, lại cho nó một cơ hội nữa đi. Nó biết sai rồi, nó thật sự biết sai rồi, nó sẽ thay đổi, sau này nó sẽ không như vậy nữa." Mẹ Ngũ giãy dụa không thoát ra được phịch một tiếng quỳ ở trên đất, liên tục dập đầu với thẩm phán ở phía trên: "Cầu xin các người, cầu xin các người."

Cảnh tượng trước mắt khiến thần sắc A Ngư hốt hoảng trong giây lát, khi đó mẹ Diệp cũng than thở khóc lóc cầu xin thẩm phán cho con gái như thế này.

Nhìn mẹ Ngũ đau lòng tuyệt vọng, A Ngư không hề thương xót, chỉ có thờ ơ. Bà ta cảm thấy con trai của mình 22 tuổi bị kết án tử hình thật đáng thương, vậy những cô gái bị bán đến thành phố Hồng Kông và rơi vào cảnh làm gái đi3m dưới bàn tay của Ngũ Hưng Quốc lẽ nào không đáng thương? Đằng sau mỗi cô gái đều có người nhà yêu thương cô ấy, người nhà của cô ấy không đáng thương sao?

Kết cục như vậy, Ngũ Hưng Quốc là trừng phạt đúng tội!

"Con gái tôi mới 17 tuổi, mới 17 tuổi" Một người phụ nữ trung niên tóc hoa râm lao ra khỏi thính phòng, liều mạng đánh mẹ Ngũ đang xin tha thứ thay cho Ngũ Hưng Quốc: "Bà bảo thẩm phán cho con trai bà cơ hội, ai sẽ cho con gái tôi cơ hội?"

Một câu nói khiến người nhà của người bị hại trong thính phòng vô cùng phấn khích, lao ra khỏi thính phòng.



Người nhà của nghi can đến dự thính rất ít, đa số đều là người nhà người bị hại, mẹ Ngũ nhảy ra xin tha thứ thay cho Ngũ Hưng Quốc ngay lập tức trở thành mục tiêu trút giận. Nếu không có cảnh sát tòa án, thiếu chút nữa mẹ Ngũ bị đánh chết rồi.

Phiên tòa không thể không dừng lại giữa chừng.

Diệp Hinh Ngọc đã bị kết án, người Nhà họ Diệp không cần phải ở lại nữa, A Ngư liền nói rời đi trước.

Đôi mắt của cha Diệp đỏ hoe, thần sắc đờ đẫn, cả người đều sững sờ.

Toàn thân mẹ Diệp mềm đi vì khóc, nếu không có Diệp Hoằng Dương và A Ngư trái phải đỡ, sẽ không thể đứng vững.

Trở lại khách sạn, mẹ Diệp vô cùng đau khổ khóc, cha Diệp từng nói không nhận đứa con gái này, đã không kìm được nước mắt giàn giụa, lại có thể là tử hình!

Biết rằng cô ta sẽ phải ngồi tù, cũng cảm thấy cô ta xứng đáng, nhưng thực sự không ngờ rằng sẽ là án tử hình.

Sau khi đệ đơn, người Nhà họ Diệp cuối cùng có thể đến thăm Diệp Hinh Ngọc.

Diệp Hinh Ngọc với nước da tái nhợt và quầng thâm dưới mắt nhìn thấy người Nhà họ Diệp, đã thay đổi sự oán hận cáu kính ở trên tòa, khóc lóc thảm thiết ngay tại chỗ, cô ta cách song sắt không chút do dự quỳ xuống trước mặt A Ngư: "Em gái, chị sai rồi, chị không phải người, chị là súc sinh, chị thực sự biết sai rồi"

Sau khi bị kết án tử hình, Diệp Hinh Ngọc thực sự sợ hãi, cô ta không muốn chết, không muốn chút nào. Cô ta còn trẻ như vậy, cô ta biết tương lai. Cô ta hoàn toàn có thể gả cho một người đàn ông xuất sắc, lại làm nên nghiệp lớn, cô ta sẽ sống thành bộ dáng mà tất cả phụ nữ phải ghen tị đố kỵ.

Cô ta không thể chết, cô ta được ông trời chiếu cố làm lại từ đầu một lần, cô ta vẫn chưa sống tốt được mấy ngày, sao có thể chết, lần này chết rồi, cô ta còn có thể làm lại từ đầu một lần nữa không?

Diệp Hinh Ngọc khóc lóc cầu xin: "Em gái, em gái, chị sai rồi, chị thực sự sai rồi, em tha thứ cho chị được không, chị bằng lòng ngồi tù, chị sẽ ngồi tù, chỉ cần đừng để chị bị kết án tử hình."

"Ngày đó chị cũng nói như vậy, nói chị biết sai rồi, cầu xin tôi tha thứ cho chị, lúc quay người lại chính tay chị đẩy tôi về phía chiếc xe tải kia."

Ánh mắt A Ngư lạnh như băng: "Lời chị nói, tôi sẽ không tin một dấu chấm câu nào. Miệng chị nói biết sai, trong lòng kỳ thật hận chết tôi, hận không thể khiến tôi chết đi, còn phải chết dưới sự tra tấn”.

"Không phải, chị không có," Diệp Hinh Ngọc dứt khoát phủ nhận: "Lần này chị thật tâm thật ý biết mình sai. Em gái, em tin tưởng chị một lần, em tin tưởng chị một lần cuối cùng được không? Lẽ nào em thực sự muốn nhìn chị chết sao? " Chị mới 18 tuổi, chị không muốn chết."

A Ngư: "Chị mới 18 tuổi, chị không muốn chết. Tôi cũng mới 18 tuổi, chị lại muốn tôi sống không bằng chết, chị dựa vào cái gì muốn cầu xin tôi tha thứ?"

"Chị sai rồi, chị thật sự biết sai rồi," Diệp Hinh Ngọc hung hăng tát mình một cái, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Chị không phải người, chị là súc sinh, lần này chị thật sự biết sai rồi, chị sẽ ở trong tù kiểm điểm bản thân thật tốt, chị sẽ thay đổi, chị thực sự sẽ thay đổi. Chúng ta là chị em sinh đôi, chúng ta cùng nhau lớn lên, em thật sự nhẫn tâm nhìn chị chết sao, em gái, em gái, em cứu chị, em tha thứ cho chị lần này, chị không dám nữa, sau này chị sẽ không dám nữa."