Đôi mắt cha Diệp đỏ hoe: “Có thể tuyên án như thế nào thì tuyên án đi, thẩm phán có thể cố tình tuyên án con bé quá nặng sao.” Nếu con gái lớn làm hại người khác, với tư cách làm cha, có thể ông sẽ không biết xấu hổ làm trái lương tâm mà mặt dày cầu xin họ thông cảm. Nhưng con bé lại đi hại con gái út, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.

Mẹ Diệp khóc lóc thảm thiết.

Ngày hôm sau, nhìn thấy A Ngư, không ai nói đến chuyện này.

A Ngư giả vờ không biết bọn họ đang bận gì.

“Em đang bận rộn chuyện gì vậy? Cả ngày không thể nhìn thấy bóng dáng em đâu cả.” Thiệu Huy sau khi bận rộn hoàn thành vụ án buôn người này, đã chặn đường em trai mình.

Thiệu Dương trợn mắt: “Nói như cả ngày em có thể nhìn thấy bóng dáng anh vậy.”

Thiệu Huy, người biến văn phòng thành nhà của mình mỉm cười: “Muốn đi tìm cô bé kia sao?”

“Nhà người ta gặp phải chuyện lớn như vậy, làm bạn, em quan tâm không phải là chuyện bình thường sao.”

“Thì ra đám người Khải Toàn không tính là bạn bè, trách không được chạy thành phố Hồng Kông để chơi.” Thiệu Huy cười như không cười.

Thiệu Dương nghẹn ngào.

“Thằng nhóc thối.” Thiệu Huy xoa mạnh đầu Thiệu Dương: “Muốn qua loa với anh, cũng không nhìn xem anh em làm gì.”

Thiệu Dương ngượng ngùng, xoay người bỏ chạy.

Thiệu Huy ngừng cười, điều kiện cá nhân của cô bé kia không tệ, là sinh viên của trường đại học danh tiếng, qua chuyện này có thể nhìn ra tính cách kiên định và quyết đoán. Chỉ là ở trên có một người chị như vậy, trong nhà có một tên tội phạm, cũng là một vết nhơ, nói lớn thì không lớn, mà nhỏ thì cũng không nhỏ.

Thiệu Huy cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, tài liệu mới đến, để răn đe tội phạm và truy quét mạnh mẽ các hoạt động vi phạm pháp luật, xử lý một cách nghiêm túc và nhanh chóng.

Theo chính sách mới này, nhóm người Diệp Hinh Ngọc đụng phải cửa khẩu đã trở thành trường hợp đầu tiên của Bằng Thành, sự việc đặc biệt, phải dùng tốc độ nhanh nhất để phán xét.

A Ngư đi cùng cha Diệp mẹ Diệp xuất hiện trong khán phòng.

Những người được hình dung là phờ phạc, Diệp Hinh Ngọc, Ngũ Hưng Quốc, Liêu Vạn Xuân... Dưới sự giám sát của cảnh sát pháp lý, tuyệt vọng chán nản đứng ở ghế bị cáo.

“Bị cáo Ngũ Hưng Quốc phạm tội buôn người, rửa tiền phi pháp, tuyên án tử hình, tước quyền trục lợi suốt đời.”

...

“Bị cáo Diệp Hinh Ngọc phạm tội chống người thi hành công vụ (cố ý gây thương ý), tuyên án tử hình, tước quyền trục lợi suốt đời.”

Mặt Ngũ Quốc Hưng xám như tro tàn.

Diệp Hinh Ngọc không dám tin mà hét to: “Sao có thể là tử hình, cô ấy cũng không bị làm sao, không phải cô ấy vẫn còn tốt sao.”

Diệp Hinh Ngọc trừng mắt nhìn A Ngư ở bàn bên cạnh, đột nhiên bừng tĩnh: “Tôi biết rồi, cô hại tôi, cô để Thiệu Dương hại tôi, các người mua chuộc thẩm phán, đồ tiện nhân!”

Hai mắt Diệp Hinh Ngọc trừng to, điên cuồng giãy giụa, hai cảnh sát của tòa án mạnh mẽ giữ chặt cô ta lại.

Thẩm phán tức giận: “Yên lặng!”

Bả vai của cha Diệp và mẹ Diệp sụp xuống, họ bật khóc.

Ánh mắt A Ngư bình tĩnh nhìn Diệp Hinh Ngọc đang hung dữ và phẫn hận. Nếu là thời điểm khác, thì tội danh của Diệp Hinh Ngọc không đến mức phải chết, nhưng ai bảo cô ta gặp những cuộc đình công nghiêm trọng, trộm cắp vặt đều có thể bị ngồi tù, huống chi là một cuộc bắt cóc có bản chất tồi tệ này.

Lịch sử lặp lại, chỉ là người trên ghế bị cáo đã thay đổi, Diệp Hinh Ngọc, Ngũ Hưng Quốc, người đã hại Diệp Phức Ngọc, đứng trên ghế bị cáo lạnh lẽo, bị kết án tử hình giống như Diệp Phức Ngọc.

Nhân quả luân hồi, quả báo thích đáng!