“Mẫu thân, quần áo nặng, để con giúp.
”Đường Định Nguyên nhìn mẹ gầy teo nho nhỏ lại bưng chậu gỗ nặng như vậy, mở miệng muốn giúp đỡ.
“Được.
”Vợ tú tài cười tủm tỉm nhìn con trai, chỉ bảo cậu ta giúp đỡ bưng bên kia chậu gỗ, thật ra trọng tâm vẫn trên người nàng ta.
“Tiểu tú tài công thật là hiếu thảo, còn biết giúp mẹ làm việc.
”“Thật là một đứa bé biết thương người, nương tử tú tài thật có phúc.
”Thấy cảnh này, những người phụ nữ bên cạnh bãi sông lại khen ngợi.
Đường Định Nguyên vui đến mức lỗ tai đỏ lên, trên mặt lại bình tĩnh.
Đến khi họ đi được một đoạn, Đường Định Nguyên nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phía xa.
“Các tiểu cô nương nhà họ Lô cắt xong cỏ heo rồi sao? Cỏ đựng thật đầy, hai tiểu cô nương cũng thật giỏi.
”“Đại nha đầu làm tỷ tỷ giỏi, dẫn dắt được các muội muội.
”Nghe thấy mấy từ ngữ trọng điểm “tiểu cô nương”, “nhà họ Lô”, Đường Định Nguyên vội vàng quay đầu.
Đường Định Nguyên thấy một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn đi ở phía sau cùng, dè dặt lấy ra một khúc cây trắng trẻo từ trong lòng, đưa tới miệng cắn một miếng nhỏ, sau đó nhắm mắt, gương mặt viết đầy vui sướng.
Ngọt giống như nước đào mật vàng mà nhà họ Đường bán, đó là món Đường Định Nguyên thích nhất.
Đáng tiếc phần lớn tiền trong nhà đều cho cha chữa bệnh rồi, hàng năm chỉ có lúc cậu ta đón sinh thần mới được uống một bát.
Cô thật đẹp!Đường Định Nguyên hơi đồng ý lời của các thẩm nương bà bà rồi.
Cảm giác của Lô Bảo Bảo vô cùng mạnh, rất nhanh cô đã chú ý tới ánh mắt quan sát của Đường Định Nguyên.
Ánh mắt của cậu bé này thật kỳ lạ, không phục, kinh ngạc, xấu hổ cuối cùng là bừng tỉnh.
Lần đầu tiên Lô Bảo Bảo nhìn thấy có người có thể mang vẻ mặt bình tình, dựa hết vào ánh mắt thể hiện cảm xúc.
Nếu là ở hiện đại, thật sự là một ảnh đế dùng linh hồn để diễn xuất!Nhưng mà người này dùng ánh mắt đó nhìn cô làm gì? Khó hiểu.
Chẳng lẽ là muốn cây lau sậy trong tay cô? Lô Bảo Bảo sợ hãi giấu báu vật của mình đi, sau đó nhanh chóng đuổi theo bước chân của đường tỷ và đường muội.
Thấy Lô Bảo Bảo đi xa, Đường Định Nguyên mới thu lại tầm mắt.
“Nguyên ca nhi, sao vậy?”Vợ tú tài tò mò hỏi, vừa nãy con trai mình đột nhiên dừng bước nhìn bờ sông, nhưng ngoại trừ mấy bé gái đi qua, nàng không thấy cảnh tượng lạ nào nữa.
“Không sao, con chỉ giác ngộ thôi.
”Đường Định Nguyên đã thấu hiểu triệt để, vốn dĩ cậu ta cho rằng mình có thể tu dưỡng cả trong lẫn ngoài, dựa vào vẻ ngoài và tài hoa được người xung quanh ca ngợi.
Sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ nhà họ Lô, cậu ta đột nhiên nhận ra, vốn dĩ cậu ta không thể dựa vào gương mặt, cuối cùng cậu ta chỉ có thể dựa vào tài năng để giành được tiếng ca ngợi.
Vợ tú tài không ngờ đầu óc của con trai có thể kỳ quái đến mức này, chỉ xem cậu ta vừa đọc sách nên có cảm ngộ.
Người làm mẹ vô cùng vui mừng khi con trai chăm chỉ thông minh, quyết định về sẽ nhận thêm vài việc thêu thùa, tiết kiệm mấy văn tiền, mua nước đào mật mà con trai thích uống nhất.
.
Xuyên Nhanh Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm Ruộng