*reng reng reng*
"Alo?"
Lạc Tuyết vẫn đang ngáy ngủ cầm điện thoại lên nghe, đầu dây bên kia có chút nghẹn.
"Mẫn Mẫn...!con dạo này có ổn không?..."
"Mẹ hả, con ổn lắm, mà sao mẹ lại gọi vào giờ này?"
Lạc Tuyết nhìn đồng hồ treo tường bên cạnh, kim chỉ mới điểm có hai giờ sáng.
"Con...!con có tiền không?..."
"Có đủ xài mẹ ạ"
Lạc Tuyết tưởng bà hỏi cô có đủ tiền xài không, nhưng mà hình như không phải vậy.
"Con có thể...!không, không có gì đâu con ngủ đi!"
*tút*
Cô nhìn giao diện điện thoại đã tắt, khó hiểu.
Sáng hôm sau đi học, ở trước cổng trường Lạc Tuyết bị một nữ sinh chặn lại.
"Nói chuyện chút đi"
Ở căng tin trường, nữ sinh mua cho Lạc Tuyết một ly nước, sau đó ngồi xuống bàn phía đối diện.
"Xin lỗi...!chuyện bắt nạt cậu"
Nếu nhớ không nhầm, thì đây là một trong những người bắt nạt nguyên chủ trước đây.


Dạo gần đây cậu ta không đi học, nếu có đi thì cũng ít giao tiếp hơn, biểu hiện luôn là bất an, lo lắng.
"Điều gì khiến cậu suy nghĩ lại vậy?"
"Chuyện cậu thấy, xem như mình xin cậu đừng nói ra, mình chấp nhận xin lỗi, cũng có thể mặc cậu sai xử, nhưng đừng nói chuyện cậu thấy cho ai hết!"
[Leng keng! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 20%]
"..."
"Cậu xin lỗi không quá muộn, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, tôi vẫn luôn chờ đợi một lời xin lỗi chân thành từ các cậu"
Nói xong Lạc Tuyết đứng dậy bỏ đi.
"Ơ nè..."
Chọn một nơi ít người Lạc Tuyết hỏi hệ thống.
"Có chuyện gì vậy?"
[Nguyện vọng của nguyên chủ là muốn những người hại cô ấy đều phải trả một cái giá tương xứng, và cô đã ngăn việc nguyên chủ bị vu oan gian lận, nên không có vụ việc tự sát.

Dẫn đến cốt truyện thay đổi, nguyên chủ cũng không bị bọn người kia bắt nạt quá đáng nữa, nên sự trừng phạt của họ cũng nhẹ đi]
[Lúc nãy, một trong những mục tiêu nhiệm vụ đã đến thành tâm xin lỗi, có nghĩa là cô ta đã chấp nhận sự trừng phạt, nhiệm vụ coi như hoàn thành một ít]
"Tiến độ 20% có nghĩa tính cả Lưu Sở Ninh và cô ta mỗi người đc 10% sao?"
[Đúng vậy]

Nhưng rốt cuộc là tại sao cô ta lại xin lỗi...
Thật ra, ba ngày trước Lạc Tuyết vô tình gặp cô ta ở cửa bệnh viện, trong tay còn cầm một tờ giấy ghi khám phụ sản to tướng.
Dễ hiểu là trước đây cô ta không lo học mà tụ tập ở bar hút thuốc uống rượu, trong cơn say đã phát sinh quan hệ với bạn trai.

Nhưng người ta không chịu trách nhiệm, sau phát hiện bản thân có thai thì người đã trốn mất tâm rồi.
Cô ta rất sợ chuyện này bị gia đình phát hiện, sợ chuyện bại lộ sẽ mất mặt nên không dám để lộ ra, trong trường làm gì cũng khép nép.
Trẻ người non dạ, cái gì cũng không biết nhưng lại tỏ ra sành đời.

Bây giờ đến bạn trai cùng tuổi cũng muốn chối bỏ trách nhiệm không nhận.
Từ sau khi phát sinh quan hệ, thì chuyện trong nhóm cô ta không còn quan tâm nữa, tự động rút khỏi nhóm.
Đám người đó tuy hợp tính cách, nhưng lại không thích hợp làm bạn tâm sự, khômg biết chừng sau này còn quay lại đâm sau lưng mình một nhát.
Sau khi hệ thống thông báo xong, Lạc Tuyết cũng hiểu được đại khái.
Lúc đi ra lại thấy Thất Thất đang tìm mình.
"Chị ở đâu nãy giờ vậy, em tìm chị suốt, mau đi uống trà sữa, anh Trịnh Thần bảo hôm nay anh ấy bao đó!"
Thất Thất đi lên liền khoác tay vào ôm Lạc Tuyết, vô cùng thân mật.
"Sao không tự đi, chị không uống trà sữa"
"Thôi mà, đi chung cho vui, đi một mình em ngại lắm!"
Thật ra Lạc Tuyết thừa biết Thất Thất có ý với Trịnh Thần, nhưng con bé cứ luôn tìm cách để kéo cô gần về phía cậu ta, thay vì mình tấn công.
"Đúng thật là ngốc mà"
"Hửm hả? Chị nói gì cơ?"
"Nói thì em cũng không hiểu, đừng tò mò nữa"
"Hả~~~ nhưng mà em tò mò quá, chị vừa nói gì vậy, nói cho em biết đi mà".