Thẩm Tây Thừa cũng sợ phải nghe thấy đáp án mà anh không muốn nghe từ phía Giản Nhân Nhân. Lại bổ sung thêm:
- Bố mẹ em không tính.
May rằng Giản Nhân Nhân chưa uống tới mức say bí tỉ nên vẫn có thể ứng phó với kiểu quấy rầy vướng víu này của anh. Cô gật gật đầu, sau khi suy nghĩ một cách không tỉnh táo, cô bật cười rồi nghịch mũi anh. Tong lúc Thẩm Tây Thừa đang trầm mặc, cô nói:
- Anh.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, bàn tay đang nắm lấy tay Nhân Nhân cũng bắt đầu siết chặt.
Mặc dù muốn nghe một câu trả lời, nhưng không nghĩ đến đáp án nhận được lại như vậy. Vì không ngờ tới cho nên lúc này mới không dám tin.
- Tại sao? - Anh hỏi.
Giản Nhân Nhân là một người đơn thuần, suy nghĩ của cô đều viết hết trên mặt, cho nên anh thường nghi ngờ cô có thật sự thích anh hay không?
Không quấn quýt lấy anh, không thường xuyên hỏi han xem anh đang ở đâu làm gì, cũng chưa từng đề cập đến chuyện muốn kiểm tra di động của anh. Sự tin tưởng của cô dành cho anh nhiều khi khiến anh cảm thấy khó hiểu. Là cô quá tin tưởng anh hay căn bản không hề quan tâm gì đến?
Anh phân tích, tính toán một cách bình tĩnh.Thuyết phục bản thân rằng, cô khác với Nguyễn Tinh, khác với những người phụ nữ kia.
Thẩm Tây Thừa cũng rất mâu thuẫn. Một mặt anh nghĩ rằng chẳng có gì phải xoắn xuýt cả, họ suy cho cùng cũng đã kết hôn rồi, mối quan hệ của cả hai rất tốt, nhất định sẽ sống bên nhau trọn đời. Nhưng mặt khác anh lại có chút kỳ vọng, mong cô cũng ở một phương diện nào đó giống như những người phụ nữ khác, khiến anh thấy được sự quan tâm của cô.
Anh cảm thấy thật coi thường bản thân mình hiện tại.
Anh không nên suy tính sự quan tâm của đối phương dành cho mình giống như Bùi Tùng. Quan tâm nhiều sẽ không khống chế được vui sướng trong lòng, ít một chút lại bắt đầu suy tính thiệt hơn.
Anh không muốn, cũng không thích.
- Chẳng có vì sao cả. - Giản Nhân Nhân cười híp mắt nhìn anh. Ánh mắt như không có điểm tập trung, người uống say đều như vậy. - Thích là thích, yêu là yêu thôi mà.
Người ta khi uống say sẽ bắt đầu lảm nhảm, có thể xuất hiện những thay đổi cực đoan. Những người thường trầm mặc thì sẽ nói nhiều một chút, còn những người thường nói nhiều lại trở nên trầm mặc.
Giản Nhân Nhân lúc này như mở một cái máy phát thanh, cô ngây thơ nhìn đếm các ngón tay của mình nói:
- Anh ấy đối với tôi rất tốt, rất thích tôi, cũng rất thích Mặc Mặc.
Đôi đồng tử Thẩm Tây Thừa thu lại, túm lấy hai tay cô, khó tin hỏi:
- Chỉ vì anh ta thích em, đối xử tốt với em nên em mới thích anh ta sao?
Giản Nhân Nhân gật gật đầu.
Thẩm Tây Thừa dần buông lỏng tay cô. Lúc anh chuẩn bị đứng dậy liền nghe thấy tiếng cô nghiêng ngả ngã xuống sô pha, tư thế co quắp ôm lấy đầu gối buồn bực nói:
- Nhưng mà tôi yêu anh ấy mất rồi.
- Nhưng tôi không dám nói, không dám biểu hiện ra ngoài. - Cô trầm ngâm nói một câu rồi lại nhoẻn miệng cười, hai má trắng nõn ửng hồng, toàn thân đều là mùi rượu.
Thẩm Tây Thừa mạnh mẽ nhìn cô, dẫu ánh mắt mãnh liệt là thế nhưng ngữ khí lại rất mềm mỏng
- Tại sao vậy?
- Bọn họ đều nói anh ấy rất tài giỏi, chúng tôi không phải người cùng một thế giới.
Giản Nhân Nhân nhắm mắt, choáng váng nói:
- Tôi sợ tôi quá thích anh ấy rồi, ngộ nhỡ có một ngày anh ấy không thích tôi nữa mà thích người phụ nữ khác thì tôi biết phải làm sao? Tôi không biết anh ấy thích tôi ở điểm gì, tôi chỉ là một người bình thường, chọn đại một người trên phố cũng tốt hơn tôi. Tôi chỉ có gương mặt này, mà còn không phải là tự mình nỗ lực có được. Nếu một ngày anh ấy biết được tôi không tốt đẹp như vậy... không đúng, anh ấy vốn đã biết tôi không phải là người tốt đẹp như vậy, rồi nếu anh ấy gặp một người tốt hơn tôi về mọi mặt, tôi sẽ rất đau lòng.
Rất muốn tự nói với mình rằng, ngộ nhỡ chia tay hay ly hôn rồi cũng không sao cả, không nên vui mừng lấy lòng người đã không còn quan tâm tới mình. Khi đó cô sẽ có khoảng trời rộng lớn hơn. Nhưng nhiều khi vẫn nghĩ rằng, nếu một ngày người thích cô không còn thích cô nữa thì cô phải làm sao đây.
Ừm... thì bình tĩnh đón nhận thôi, ít nhất phải biểu hiện ra như vậy dù tim có đau như dao cắt. Rồi sau đó sẽ dùng một khoảng thời gian dài để xoa dịu vết thương lòng liền sẹo, không có ai bước qua một đoạn tình cảm mà bản thân chẳng có chút tổn hại nào cả.
- Muốn gọi điện thoại hỏi xem anh ấy ở đâu, đang ở với ai, muốn biết anh ấy trò chuyện với người ta có vui vẻ không. Tôi trước giờ chưa từng thích ai như vậy. Nhưng tôi không muốn nói cho anh ấy biết những lo lắng trong lòng của tôi, vì anh ấy có thể chê cười tôi, khi biết tôi thích anh ấy như vậy sẽ thay đổi .- Giản Nhân Nhân chậm rãi nói: - Tôi không muốn ai làm tổn thương tôi, nhưng từ lúc tôi bắt đầu yêu anh ấy, anh ấy đã có năng lực đó rồi.
Thẩm Tây Thừa trầm mặc ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt người thương, giơ tay vuốt ve mái tóc của cô. Đến anh cũng không biết tại sao lúc này mình lại truy hỏi cô những vấn đề như thế.
Thật không muốn qua cách thức này nghe được nỗi lòng của cô.
Dù anh đã có được đáp án mà anh mong muốn. dù rằng những lời nói của cô khiến lòng anh thoả mãn vô cùng.
Thẩm Tây Thừa ôm lấy cô, bế cô theo cách bế công chúa.
Anh đặt cô xuống giường, đắp chăn rồi cúi xuống hôn cô một cái.
- Được rồi, đừng nói nữa, em mau ngủ đi.
- Anh cũng là lần đầu tiên biết yêu một người nên có thể hiểu được cảm xúc này của em.
Thẩm Tây Thừa nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô vào lòng rồi vùi đầu vào sau gáy cô.
- Yên tâm, anh sẽ không lãng phí tâm tư của em, cũng không làm tổn thương em nên em cũng đừng làm tổn thương anh.
Bọn họ chẳng qua chỉ là thăm dò qua lại, cuối cùng lại giữ chặt nhau nhưng vẫn sợ đối phương sẽ rời bỏ mình.
Anh có thể hiểu được tâm trạng này.
Nếu anh có thể trẻ lại vài tuổi thì tốt rồi, có thể sẽ không đắn đo gì nhiều. Không cần biết hậu quả, được mất. Nếu được như vậy, cô ấy sẽ yên tâm hơn. Họ rất giống nhau, đều không muốn để lộ tâm tư của chính mình, luôn muốn giữ lại chút gì đó.
Muốn chuyện tình cảm trở nên đơn giản thật không dễ dàng.
Ngày hôm sau lúc Giản Nhân Nhân tỉnh dậy vào buổi sáng, Thẩm Tây Thừa đã đi làm rồi. Đầu giường đặt một ly nước mật ong còn ấm. Xem ra anh cũng vừa mới rời đi không lâu.
Sau khi lười biếng tắm rửa như mọi ngày, cô đi ra ngoài ăn sáng. Lúc này Mặc Mặc đã được bà Giản bế ra công viên chơi, hơn mười giờ mới trở về.
Trong nhà chỉ còn bảo mẫu và cô giúp việc đang bận công việc, cô vào phòng ngủ thay đồ để chuẩn bị ra ngoài. Vào phòng thay đồ, cô phát hiện quần áo trong ngăn kéo mấy tủ đựng đồ đều đã được xếp ngay ngắn. Cô ngờ vực thay đồ rồi từ phòng thay đồ đi ra lại thêm một điều bất ngờ khác. Vừa rồi cô chưa có thời gian qua đây coi thử, bàn trang điểm của cô vốn rất lộn xộn mới đúng chứ. Có vẻ con gái đều như nhau, chỉ sợ hôm nay sắp xếp trật tự ngày mai lại lộn nhào lên. Nhưng bàn trang điểm của cô hôm nay lại thật sạch sẽ gọn gàng.
Không phải là cô giúp việc giúp cô thu dọn rồi chứ?
Cũng có thể là vậy.
Cô ấy khi giúp cô thu dọn phòng thay đồ và bàn trang điểm thường nói với cô một tiếng hoặc báo cho cô biết rồi mới dọn, không thể tự ý giúp cô dọn như vậy. Bà Giản lại càng không phải. Bà không thể không nói gì mà thu dọn giúp cô vì với phong cách của bà Giản thì sẽ vừa dọn vừa mắng cô mới đúng.
Lẽ nào là Mặc Mặc?
Ách, xem cô đang nói gì vậy? Quả bóng mập mạp nhà cô không nghịch loạn đồ của cô lên đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi. Cũng may Mặc Mặc không phải đối tượng tình nghi, bằng không sau này thằng bé sẽ thấy thích thú với mấy thỏi son của cô, lấy tô vẽ lung tung, nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.
Xem ra hiện giờ đối tượng tình nghi chỉ còn người chung phòng ngủ với cô là Thẩm Tây Thừa mà thôi. Nhưng có thể là anh sao?
Cũng có thể lắm chứ.
Chắc do quá cao hứng không ngủ được nên muốn kiếm chút việc để làm. Ừm... đây có vẻ là việc mà Thẩm Tây Thừa có thể làm được.
Giản Nhân Nhân an tâm ngồi xuống, cô chọn thỏi son muốn dùng ngày hôm nay rồi cười với bản thân trong gương một cái.
Có người muốn nghe những lời thật lòng của những kẻ say, rồi lại có những người mượn rượu để nói ra những lời thật lòng.
Có thể đến Thẩm Tây Thừa cũng không thể đoán ra, con người như vậy của anh cũng bị cô nắm rõ. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thật có cảm giác thành tựu mà. Nếu là chuyện khác sẽ không thể giấu được anh. Nhưng hôm qua anh nào còn có tâm tư mà xem xét xem cô có thực sự say rượu hay không.
Thực ra hôm qua cô cũng uống say rồi, nhưng cô không giống những người khác. Tửu lượng của cô rất khá. Hôm qua may mà vẫn sót lại vài phần ý thức. Vốn cô định đi ngủ luôn. Nhưng nghe thấy Thẩm Tây Thừa hỏi như vậy nên cô liền tương kế tựu kế. Giản Nhân Nhân thoa kem nền rồi kẻ lông mày. Dù là tương kế tựu kế hay gì đi nữa thì cô khẳng định những lời hôm qua cô nói đều là thật lòng.
Mỗi người trong tình yêu sẽ đều so sánh thiệt hơn. Cô cũng vậy mà Thẩm Tây Thừa cũng vậy.
Chẳng có bước chuyển ngoặt quỷ thần kinh thiên động địa nào hết. Cũng không phải đột nhiên chuyện này khiến cô phát hiện rằng cô đã thích anh, yêu anh. Đến cô cũng không biết bản thân thay đổi từ lúc nào.
Anh muốn bí mật dò xét nội tâm cô, muốn biết những tâm sự mà cô cất giấu. Vậy thì cô sẽ nói cho anh biết.
Đúng lúc này, điện thoải của cô bỗng rung lên, có một tin nhắn đến, là của Thẩm Tây Thừa.
[Anh hôm nay từ chín giờ đến mười hai giờ phải họp, buổi trưa phải đi ăn với tổng giám đốc Lưu của Sang Thành. Buổi chiều làm việc ở công ty. Năm giờ tan làm, nếu không có việc gì gấp thì năm giờ bốn mươi phút sẽ có mặt ở nhà.]
Giản Nhân Nhân nhìn tin nhắn, không kìm được cười ra một tiếng.
Do vậy cô cũng rất cẩn thẩn nhắn lại:
[Em dậy rồi, đang trang điểm, định đi đến nhà hát có chút việc, buổi trưa có thể sẽ ăn cơm cùng đồng nghiệp, trong đó có ba nữ hai nam, hai người đàn ông đó đều có gia đình cả rồi. Nếu Thẩm tiên sinh không để ý, khoảng bốn giờ hơn em sẽ qua đó đón anh cùng về.]
Thẩm Tây Thừa rất nhanh trả lời lại. Cô tính toán một chút, giờ anh có thể vẫn chưa đến công ty hoặc là vừa mới tới, chắc không có thời gian mà nhắn tin với cô đâu.
[Để ý.]
Hả?
Rất nhanh một tin nhắn khác lại đến:
[Em có thể đến sớm hơn một chút được không?]