Một ngày trước khi Alisha và Tina trốn thoát

•『Nằm trong Đại sa mạc, cách thành phố Friya 3km về phía Nam』•

Sau một đêm nghỉ ngơi dài, cuối cùng tôi, Seimon, Sonomi và Ichigo tiếp tục lên đường tìm đến nơi trú ngụ của Vua Biển Cát.

Tôi không biết hai đứa tối qua đã thấy gì nhưng cả hai không nói chuyện gì trên cả quãng đường còn lại. Họ nắm chặt bàn tay rồi ngồi chống đùi khi mồ hôi đang đổ ra đầm đìa.

“Sonomi, sao cô không cởi áo giáp ra cho đỡ nóng?”

“Eh? Eh!? C-C-Cởi đồ ư?” (Sonomi)

“Cái gì? Anh lại định gạ gẫm cả Sonomi sao!?” (Ichigo)

“Ichigo! Cậu đang đè vào ngực mình đấy” (Sonomi)

“Ahhh! Xin lỗi, xin lỗi!” (Ichigo)

Hai đứa ngồi sau như phát hoảng luôn vậy. Tôi chỉ biết thở dài rồi lờ đi.

Seimon nói em ấy đã nhìn thấy đích đến trong tầm mắt bằng kĩ năng của mình rồi.
Tôi mường tượng nơi đó là một ngọn núi cao bị đục khoét bởi những hang động lớn, vừa chỗ cho một con Sâu Cát Khổng Lồ sinh sống. Chính điều này đã tạo sự kinh ngạc mạnh cho tôi khi cả nhóm vừa dừng xe lại trước cái “tổ” đó.

“Nhìn như một ngôi đền vậy. Thật kì lạ khi ở ElLast không ai nhắc gì về nó” (Seimon)

Đúng như Seimon miêu tả. Mười hai cột đá to lớn không giống như sản phẩm của con người đứng thành vòng tròn với bán kính khoảng 30m, ở giữa là một cây cột nhỏ hơn cùng dựng lên mái vòm khổng lồ. Những hoa vân tiểu tiết trên những cây cột cho thấy đây không phải do tự nhiên hình thành.

“Đây thực sự là tổ của Vua Biển Cát chứ?” (Sonomi)

“Một công trình rộng lớn nằm trùng nơi chúng ta cần đến thì chắc không sai đâu” (Ichigo)

“Nghĩ lại thì... mình cũng không phải fan của sâu bọ. Sao mình lại đồng ý đi theo cơ chứ?” (Sonomi)

Chúng tôi bắt đầu tiến vào trong ngôi đền.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một hệ thống cầu thang xoắn ốc đâm sâu vào trong ngôi đền.

Các mảnh sàn vỡ vụn rải rác khắp các bậc thang. Những dấu vết như kim loại bị kéo dọc hai bên tường dẫn xuống tầng dưới của ngôi đền. Phần bậc thang cũng bị bào mòn như thể có thứ gì đó với kích thước to lớn vào ra liên tục ở chốn này vậy.

Không bao giờ đó lại là dấu hiệu tốt cả.
Tôi nhún vai và ra hiệu cho ba đứa đứng sau chuẩn bị tinh thần.

“ORDER—Thao Túng!”

“Hàn Khuyết Nguyệt” (Seimon)

Seimon lẩm nhẩm và một tảng băng hình mặt trăng khuyết dần hình thành trên bề mặt bức tường. Những sợi hoa băng bắt đầu lan dần ra và phủ sạch toàn bộ một bên tường lẫn cây cột trụ giữa.
Con bé làm vậy để kiểm tra có tồn tại hệ thống bẫy ngầm không đồng thời phá hủy chúng trong khi tôi sửa chữa phần cầu thang và gia cố bước tường còn lại.

“Dấu vết vừa rồi không phải Sâu Cát Khổng Lồ mà là của Do’rok(Kẻ Ăn Đá). Chúng di chuyển không giới hạn trong lòng đất với cơ thể trông như một con bọ hung và có thể lao ra từ những bức tường này vào những lúc ta thiếu cảnh giác nhất. Nhưng bây giờ thì có thể tạm thời yên tâm rồi”

Bốn cây đuốc được thắp lên và chia đều cho bốn người. Tôi đi trước để kiểm tra sự nguy hiểm phía trước, Seimon sẽ lo liệu phía sau vì khả năng nhìn trong bóng tối còn Sonomi thì lo liệu việc đánh dấu đường giúp Ichigo mô phỏng lại bản đồ của ngôi đền.

Vừa rời khỏi cầu thang, chúng tôi đến gặp được một hành lang hoang tàn, kéo dài về hai phía và đều không thể thấy điểm kết thúc.

““GROOOO!!!””

Nhưng âm thanh gào thét bắt đầu vang vọng bên trong hành lang. Những mỏm đá chạy dọc hành lang phun ra những dịch xanh nhớt rồi bốc cháy, tạo thành nguồn sáng cho cả tầng.

Mặt sàn dần rung chuyển không theo nhịp độ nào.

Những lỗ sâu kích thước nhỏ bắt đầu hiện ra trên mặt sàn, từ hai phía của hành lang cũng có một số lượng lớn quái vật tràn ra xối xả như thác lũ.

“Chuột lửa kìa! Ek? Rùa Hỏa Tiễn nữa, chúng đều đang tiến về phía này” (Ichigo)

“Nii-sama, phía bên phải còn có một đám Ettin(Người khổng lồ 3 đầu) nữa” (Seimon)

Những tiếng gào thét phía trên cầu thang cũng vọng xuống. Chắc chắn trên đó cũng có một mật thất mai phục người vào ngôi đền từ trước, chờ họ xuống dưới cầu thang rồi đồng loạt tấn công. Tất nhiên, nhờ việc tôi gia cố lại bức tường và Seimon đóng băng những cửa bẫy đó mà vụ mai phục đã hoàn toàn thất bại.

Chúng tôi đã hoàn toàn có thể bỏ chạy mà không bị ngăn cản bởi bất cứ lý do gì.

“Nhưng làm sao mà phải chạy?”

Tôi nhún vai và cười đùa với Seimon khi vỗ bàn tay vào nhau, mạnh hơn bao giờ hết.

“ORDER—Light Gear: Drill!”

Ánh sáng từ những mỏm đá và bốn cây đuốc nhạt nhòa và nhấp nháy như những bóng đèn sắp hỏng khi một mũi khoan ánh sáng dần hiện ra giữa hai bàn tay tôi.

“Tiến lên!!”

[XROẹẸẸẸTtttt—Thud!]

Đầu mũi khoan ánh sáng rời khỏi bàn tay tôi, lao xuyên qua đám Ettin, kéo theo sau là một vệt sáng sắc bén như lưỡi dao để cắt nhẹ qua lớp da dày của người khổng lồ 3 đầu.

Bốn con Ettin bị xuyên qua dễ dàng như một xâu thịt nướng trước khi mũi khoan đâm “thud” vào bức tường phía sau. Máu và nội tạng của chúng bắn ra ngấm vào cát và trần biến cả hành lang bên phải như một cảnh trong phim kinh dị.

Tôi tiện tay ném cây đuốc vừa cầm trong tay vào đống xác đó để chúng bốc cháy và ngăn đám quái vật đằng sau lại.

Về phần Seimon và hai người bạn học, ba đứa có vẻ không có gì khó khăn khi đối phó với nhiều quái vật như vậy.

Seimon phóng những quả cầu lửa vào đám Rùa Hỏa Tiễn. Nhưng thay vì đốt cháy chúng, ngọn lửa lại nhẹ nhàng đi vào bên trong cơ thể mà con rùa còn không nhận ra.
Tôi định hỏi con bé về mục đích của việc đó thì đám rùa đồng loạt phát nổ như những quả pháo vậy.

“Rùa Hỏa Tiễn tấn công bằng cách phóng ra một nguồn năng lượng cực lớn, đủ để khiến cơ thể chúng lao đi như những viên đại pháo và lợi dụng lớp phòng thủ chắc chắn của mình để gây sát thương cho mục tiêu. Song để có đủ năng lượng như vậy thì trong phổi chúng tồn tại một loại khí gây nổ, thay vì tấn công vào lớp vỏ cứng cáp đó thì chúng ta chỉ cần tìm cách kích nổ khí trong cơ thể chúng” (Seimon)

“Ồh”
Tôi tán thưởng bằng sự ngạc nhiên và xoa đầu con bé.

Sonomi tỏ ra không khó khăn lắm khi đối đầu với đàn Chuột lửa. Cô ấy sử dụng tốc độ của mình và lấy đã luồn lách qua từng điểm yếu của đàn Chuột lửa.

Với kích thước ít nhất to bằng một con sói trưởng thành cùng bộ lông đỏ bắt mắt khá dày cho những loài gặm nhấm, thật hiếm khi thấy một đàn đông như vậy xuất hiện ở vùng chật hẹp này. Tôi đoán tổ chúng cũng nằm gần đây.

“Này, cần tôi giúp chứ?”

“Không! Anh sẽ làm nát hết bộ lông của chúng, anh biết nó bán được nhiều tiền tới mức nào không?” (Sonomi)

Sonomi từ chối sự giúp đỡ của tôi và vẫn tự mình xử lý từng con Chuột lửa một.
Một lưỡi dao kéo dọc bụng, bốn nhát xoay quanh các chi và một nhát kết thúc ở đuôi. Cô ấy lột da đám Chuột lửa bằng một tốc độ vi diệu chưa từng thấy trong lúc vẫn né tránh những cú vồ, cắn của những con còn lại.

“Nói mới nhớ, Ichigo đâu rồi?”

“Cậu ấy ở ngay sau Nii-sama đó” (Seimon)

Khác với tốc độ của Sonomi, Ichigo cần thận và chậm rãi trải ra một cuộn giấy cũ, lên mặt sàn. Lúc ấy tôi mới nhận ra những cái lỗ xuất hiện cùng lũ quái vật đã được bịt kín bởi những vòng tròn sáng nhỏ trong suốt. Những con ấu trùng Sâu Cát đang cố thoát ra khỏi đó nhưng hoàn toàn vô dụng.

“Cái đó là gì vậy?”

“Hử? Là O’Scroll mà, một dạng Cuộn giấy Phép Thuật đó. Anh không biết sao?” (Ichigo)

“Chưa từng nghe, tuy nhìn qua một lần thì cũng hiểu tác dụng của nó”

“Phải, Những cuộn giấy chứa một dạng ma lực đặc biệt để thi triển những phép thuật cố định của cuộc giấy đó, nó rất có ích cho những người không đủ ma lực thực hiện những ma thuật phức tạp hay câu niệm chú khó nhớ” (Ichigo)

“Ichigo không quá nổi trội về mặt sức mạnh, song ma thuật của cậu ấy cũng chỉ ở bậc trung bình, nên ngoài thế mạnh về tốc độ chiến đấu cậu ấy khá yếu cả về sát thương vật lý cũng như ma thuật. Vậy nên trở thành một O’Scrolls User(Người sử dụng O’Scroll) là cách bù đắp các yếu điểm đó” (Sonomi)

Rút con dao ra và đâm mạnh vào cuộn giấy trên mặt đất, hàng trăm lưỡi dao bạc của Ichigo hiện ra cùng lúc ở các vòng tròn phép thuật kia, đâm chết tất cả số ấu trùng bị kẹt dưới lỗ. Cuộn giấy bốc cháy ngay sau đó.

Không còn bóng dáng con quái vật nào còn sống nữa. Tôi cất đống Lông Chuột Lửa của Sonomi vào |Rương đồ| rồi quyết định di chuyển bằng lối bên trái vì ba cái xác Ettin kia vẫn chưa cháy xong.

_________________________________

Xác chết chất đống.

Một cách nói hơi thiển nhưng đó là những gì tôi có thể miêu tả hiện trạng bây giờ. Chúng tôi tìm được một cầu thang thứ hai và nó dẫn thẳng xuống một căn phòng rộng lớn phía dưới.

Tình trạng không khác tầng trên lắm khi lũ quái vật to lớn còn hung bạo và đông đảo hơn. Và như tôi đã miêu tả, xác chết của chúng ngổn ngang khắp mọi nơi.

Có những con bị cứa cổ chết, có những con bị lột sạch xác chỉ còn trơ mỗi cơ và xương. Đa số bị đóng băng và vỡ vụn, số còn lại bị nghiền nát như cám.

Thứ duy nhất giữ tôi ở lại chỗ này là vì chúng tôi đã tìm ra nó, một dấu vết rõ ràng không thể phủ nhận.

Một đường hầm, nói đúng hơn là nó trông giống như một cửa hang vậy. Với các vết đào bới dạng xoắn ốc, tôi có thể khẳng định đây là do Sâu Cát Khổng Lồ làm ra.

“Rộng tới cả chục mét ấy chứ” (Sonomi)

“Một con rất to, hoặc đơn giản là nó có một cái đầu rất lớn” (Seimon)

“Anh nghĩ không phải tự nhiên mà nó được gọi là Vua Biển Cát đâu”

Tiện đây thì tôi cũng bắt đầu để ý những cây kiếm, giáo, khiên,...han gỉ nằm bên cạnh nhưng bộ xương khô với đủ các tư thế chết. Tất cả bọn họ đều mặc trên mình một kiểu giáp, một quốc kì.

“Quân đội ElLast?”

“Gần đúng, đây là biểu tượng đặc biệt cho lực lượng ElLast phục vụ cho nhà thờ” (Seimon)

“Ở WildStone đâu có chính sách này”

“Em cho rằng đây là đối đãi đặc biệt của ElLast khi nó là vương quốc có nhiều tín đồ đi theo nhà thờ nhất” (Seimon)

“Hmmm…Vậy là họ đã từng cố tấn công nó một lần và kết quả là thất bại hoàn toàn”

“Họ bắt một thương gia kiếm một thứ mà chính nhà thờ còn không có được ư? Có thật là họ muốn sử dụng trái tim đó để cứu người không vậy?” (Ichigo)

Tôi và Seimon im lặng giây lát.
Cuối cùng cả hai chỉ thở dài và thúc giục cả nhóm đi tiếp.
_________________________________________