Ù...ù..

!
Trên bầu trời, kiếp vân ấp ủ ba đợt lôi kiếp cuối cùng.

Trong mây, ẩn ẩn xuất hiện cái bóng của một con rồng to lớn, nhưng con rồng này lại không có sừng.
" Giao long ? "
Trần Minh Quân âm thầm phỏng đoán.

Khi đọc tiểu thuyết mạng hắn thường thấy miêu tả Mình dài, thân rắn, có bốn chân giống rồng nhưng không có sừng thì gọi là giao .

Tại thế giới huyền huyễn, rắn muốn trở thành rồng thì trước tiên cần tiến hóa thành giao, trải qua độ kiếp mới mọc thêm sừng tiến hóa thành rồng.
Trong lòng hắn bắt đầu tự hỏi con giao long này từ đâu tới, tới nơi này làm cái gì ?
Những vết thương trên cơ thể hắn lúc này cũng đã được chữa trị tám chín phần mười, quần áo đã được đổi thành một bộ quần áo mới.

Sờ lên cái đầu trọc của mình, hắn thì phiền muộn.
Trong tiểu thuyết mạng cũng không miêu tả khi độ lôi kiếp sẽ bị sét đánh cháy hết tóc nha !
Thanh Y nói: " Tự xa xưa đến nay, đột phá Siêu Phàm dẫn đến lôi kiếp cũng có không ít người thế nhưng đa số đều chết bởi trận lôi kiếp này.

Thay vì lo nghĩ cho cái đầu trọc, ngươi nên tính xem kế tiếp nên làm thế nào mới có thể vượt qua ba đợt cuối cùng.

"
Trần Minh Quân gật gật đầu biểu thị sự đồng ý, trải qua một đạo lôi kiếp vừa rồi hắn nhận ra lôi kiếp của thế giới này quả thực quá đáng sợ.

Hắn tin tưởng từ khi Côn Lôn giới được hình thành tới bây giờ có lẽ chỉ có một mình hắn đập đi xây lại chín trăm chín mươi chín lần vậy mà ngay cả chính hắn cũng không thể tiếp nổi đạo lôi kiếp thứ sáu, thử tưởng tượng những người kia muốn vượt qua trận lôi kiếp này có lẽ càng thêm khó khăn.

Ù...ù....!
Ầm....ầm....!
Từng tia lôi điện bắt từ khu vực trung tâm kiếp vân chui ra ngoài uốn lượn quanh những đám mây tựa như vô số con lôi xà thắp sáng cả bầu trời.
" Nó tới ! " Thanh Y thốt lên.
Trần Minh Quân nhìn xem trận thế càng lúc càng khủng bố của kiếp vân, hắn vội vàng hô lên: " Thanh Y !!! "
" Đoàng !!! "
Miêu tả thì lâu mà diễn ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt ấy một đạo to lớn khủng bố lôi kiếp đánh xuống đem toàn bộ bí cảnh bao phủ ánh sáng lóa mắt màu xanh, cả tòa bí cảnh cũng vì vậy mà bắt đầu run rẩy lên như đang xảy ra động đất cường độ lớn.
Lấy chỗ Trần Minh Quân đang đứng làm trung tâm, bụi mù bốc lên cao mấy chục trượng tạo thành một đám mây hình nấm.

Nếu như người ở Địa Cầu chứng kiến cảnh tượng này, không biết còn tưởng rằng nơi này có quốc gia nào thử bom hạt nhân.
Chờ đến khi bụi bặm tán đi để lộ ra một cái hố lớn, trong hố Trần Minh Quân toàn thân cháy khét, nếu như không phải trái tim của hắn còn đang đập một cách yếu ớt chỉ sợ sẽ bị người khác hiểu lầm hắn thành một khối than đá hình người.
Cho dù vậy cánh tay phải của hắn vẫn nắm chặt lấy một tấm lá chắn do sáu cái cánh đẹp đẽ như cánh của phượng hoàng màu xanh lục, mỏng như cánh ve kết hợp lại với nhau tạo thành, nó lúc này vẫn tỏa ra lục quang cường thịnh không có dấu hiệu tổn hại chút nào.

Đây chính là Lục Dực Y Khiên loại hình thái thứ nhất, lá chắn.
" Nhanh cứu hắn ! " Tử Vi lúc này đã hóa thân thành hình người, sử dụng linh hồn trạng thái xuất hiện ở bên cạnh Trần Minh Quân.
Xuất hiện ở nơi này còn có Thanh Y, nàng tức giận nói: " Chỉ có Siêu Phàm Cảnh làm sao có thể chịu đựng nổi uy lực bực này lôi kiếp ! Thiên Đạo quả nhiên đáng giận ! " — QUẢNG CÁO —
Chuyện lần này cũng khó có thể trách nàng, chỉ trách thực lực của Trần Minh Quân quá yếu không cách nào phát huy ra được toàn bộ sức mạnh của nàng nếu không.....hừ !
Thật khó khăn mới nhặt được một chủ nhân khiến nàng hài lòng vậy mà bây giờ......!nàng lại sắp thành vật vô chủ?
Tử Vi ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, ung dung nói: " Ngươi quên thân phận của hắn à ?
Nghe vậy, Thanh Y giật mình.
Đúng a ! Bất luận là thiên đạo của thế giới nào đều sẽ không hoan nghênh những vị khách không mời mà đến .
Thế nhưng, phải làm sao bây giờ ?
Còn tới tận hai đạo lôi kiếp, mà lấy tình trạng bây giờ của hắn chỉ sợ.....
Ánh mắt nàng không tự chủ được nhìn về phía Tử Vi, mặc dù cả hai đều là chí bảo thế nhưng nghiêm túc xem xét, luận về mọi mặt nàng còn kém Tử Vi xa lắm.


Trong tình thế này biết đâu nàng có cao kiến gì.
Cảm nhận được ánh mắt của Thanh Y, Tử Vi nhún vai nói: " Hắn bảo không cần nhờ ta nha.

"
Thanh Y: " ...!"
Đại tỉ, giờ đã là lúc nào rồi nha !
Đạo lôi kiếp thứ tám cũng không lập tức giáng xuống mà cố tình dừng lại một đoạn thời gian tựa như đang muốn chơi đùa Trần Minh Quân, muốn cho hắn khôi phục sau đó lại đánh giết.

****
Tại một phương hướng khác, đứng lơ lửng giữa không trung trong lớp tường thành thứ tư.

Lê Ngọc Anh huy động trường đao chém giết một tên Lạc Tướng sau đó ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Quân, trong lòng nàng không hiểu dâng lên một loại cảm giác lo lắng tột độ, lòng nóng như lửa đốt.
Nàng rất muốn chạy đến xem hắn thế nào, còn sống hay đã chết thế nhưng lý trí lại không cho phép nàng làm như thế....
Tại sao ta lại lo lắng cho hắn như vậy ?
Vì hắn là em rể ta hay là bởi vì trong lòng ta đã có hắn ?
Nếu là cái thứ hai, sau này ta phải đối mặt với tam muội thế nào đây ?
Càng nghĩ càng đau đầu, thế là nàng đem một đám Lạc Tướng xương khô biến thành nơi phát tiết sự rối bời của mình : " Hây a ! Các ngươi đi chết hết đi ! "
Chúng lạc tướng: " ...!"
— QUẢNG CÁO —
Bọn ta thì liên quan gì ?
..............
Trần Minh Quân nhờ có khoảng thời gian này mà thương thế đã dần tốt lên, ít nhất hắn đã bắt đầu có thể cử động.


May mắn trong lúc nguy cấp, Lục Dực Y Kiên kịp thời xuất hiện dưới trạng thái thứ nhất cùng với hắn chống lại lôi kiếp nếu không chỉ sợ bản thân mình bây giờ đã biến thành một đống than đen.
Ách.....quả thực bây giờ cũng giống.....
Nhìn xem hai vị khí linh xinh đẹp đang đứng ở hai bên quan sát mình, hắn cười thảm nói : " Có lẽ sau hôm nay, các ngươi lại được tự do rồi.

"
Tử Vi gật đầu nói: " Ngươi chết, ta lại được tự do.

"
Trần Minh Quân: " ....!"
Đại tỷ, có cần nói thẳng thế không ?
" ...!" Thanh Y một đôi mắt đẹp cũng nhìn về phía Tử Vi.

Bây giờ Tử Vi đã không còn bị phong ấn trói buộc nữa, đợi sau khi Trần Minh Quân chết nàng quả thực có thể đến bất cứ đâu mà mình muốn.

Có được sự tự do thật sự !
Thế nhưng nàng sẽ lựa chọn thế nào đây ?
Trong lòng Thanh Y cũng nổi lên sự tò mò.
Từ khi Tử Vi xuất thế đến nay có rất ít ghi chép đến nàng, cho nên ở trong mắt thế nhân Tử Vi Đế Kiếm vừa là một trong những thanh kiếm bá đạo nhất vừa là thanh kiếm thần bí nhất trong lịch sử của Côn Lôn Giới.
Người duy nhất hiểu rõ về nàng có lẽ chỉ có vị kia.......chủ nhân đầu tiên của Tử Vi Đế Kiếm.
Trần Minh Quân nằm nhìn xem bầu trời đang bị kiếp vân bao phủ, từ tận sâu trong nội tâm cảm thấy không cam lòng nhưng lại không thể làm gì được.

Thương thế của mình quá nặng, uy lực lôi kiếp càng về sau càng lớn....
Mình thực sự có thể sống sót qua hôm nay sao ?
Đây đã là lần thứ hai kể từ khi đến Côn Lôn giới hắn tự hỏi như vậy.
Lần thứ nhất cũng là lần đầu tiên hắn gặp được Tử Vi cùng Thanh Y tại trong bảo khố của Đại Lê Hoàng Triều.
Lần này.....!vẫn cùng với sự có mặt của Tử Vi và Thanh Y, đối mặt với khủng bố lôi kiếp.
" Ta có một kế này, thành hay bại nằm ở chính ngươi.

" Tử Vi lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xem Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, một câu nói này chẳng khác nào mở ra cho hắn cánh cửa hi vọng.
Tử Vi nói bổ sung: " Cách này chủ nhân trước kia của ta từng dùng một lần và thành công.

Nhưng ta cũng nói trước cho ngươi biết, nếu như thất bại ngươi có thể sẽ chết ! "
— QUẢNG CÁO —
Thanh Y cùng Trần Minh Quân đồng thời chấn động, cách này người chủ nhân trước của Tử Vi từng sử dụng ?
Chủ nhân trước của Tử Vi chẳng phải là người kia........danh lưu vạn cổ.
Người duy nhất trong suốt lịch sử Côn Lôn giới dám xưng Đế !
" Tên của hắn là gì ? "
Trần Minh Quân dò hỏi.
Tử Vi lắc đầu nói : " Ngươi không nên biết, nếu không ngươi sẽ chết.

"
Trần Minh Quân: " ...!"
Thanh Y: " ...!"
Tê !!!
Chẳng lẽ tên của người này đã trở thành cấm kỵ cho nên không thể biết hoặc gọi ?
Cả hai bắt đầu trong đầu não bổ đủ loại cảnh tượng liên quan đến người này, nhất thời quên luôn đạo lôi kiếp thứ tám sắp giáng xuống.
Tử Vi thấy vậy cho mỗi người một cái cốc đầu tức giận nói: " Có chọn nhanh hay không ? "
Trần Minh Quân hai tay che lấy cái đầu vội vàng gật đầu: " Chọn ! Chọn ! "
Thanh Y ủy khuất: " Tỷ tỷ sao lại đánh ta ? "
" Còn không mau nhanh lên ! " Tử Vi thúc giục, phải biết khoảng cách giữa các đợt lôi kiếp đều không quá dài, bây giờ không đưa ra lựa chọn thì e là không kịp.
Trần Minh Quân hai tay nắm lấy chuôi đao, cắm mũi đao xuống đất mượn lực gắng gượng đứng lên quệt mũi cười nói: " Còn cần phải nghĩ nữa sao? Không thử thì chắc chắn phải chết, còn làm thì biết đâu còn có một cơ may sống sót.

"
" Tử Vi ! Tới đi ! "
Đáp lại hắn là một cái đạp vào mông kèm theo tiếng Tử Vi vang lên : " Tới cái đầu nhà ngươi ! "
Trần Minh Quân : " ??? ".