Trần Minh Quân bị đánh bay, eo ngực truyền đến cảm giác đau đớn, chiếc mặt nạ không biết từ lúc nào đã bị rơi ra ngoài để lộ ra gương mặt của hắn đang nhếch miệng lên cười.
Bởi vì trong một khoảnh khắc nắm đấm va chạm với gương mặt của tên Lạc Tướng bị cụt tay kia, năng lượng thần bí đã bị hắn hấp thu.
Hồng Mông chi khí ẩn trong thiên địa từ khắp nơi nhanh chóng hội tụ lại, lấy mắt trần cũng có thể thấy được chúng nó đang tạo thành một vòng xoáy màu vàng xoay quanh, bao bọc lấy Trần Minh Quân.
Ba ngàn lỗ chân lông của hắn lúc này trở nên giống những cái vi hình hố đen vũ trụ tham lam hút vào Hồng Mông chi khí.
Tu vi của Trần Minh Quân càng lúc càng tăng lên dẫn đến thiên địa bắt đầu sinh ra dị tượng, chỉ thấy ánh sáng hoàng hôn vốn đã yếu ớt nay lại bị mây đen không biết từ đâu ùn ùn kéo đến khiến cho cả phiến thiên địa trở nên tăm tối.
Ầm...ầm...!
Trên bầu trời cuồng phong gào thét, mây đen hội tụ càng lúc càng nhiều, ẩn ẩn trong những đám mây truyền đến tiếng ma sát.
Trần Minh Quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã bị mây đen bao phủ, trong lòng cảm giác nguy cơ ngày càng tăng lên.
Nguyên lai trong lòng ta luôn báo động điềm gở là vì chuyện này !
*****
Không chỉ riêng hắn, khắp nơi trong tòa thành cổ những người võ giả khác cũng đang đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Trong khu vực lớp tường thành thứ ba, một người thiếu nữ xinh đẹp sở hữu dáng người trước sau như một kinh ngạc hô lên: " Lôi kiếp ! "
Nếu như có Lê Ngọc Anh ở đây lúc này chắc chắn có thể nhận ra thân phận của nàng, bởi vì quần áo mà nàng đang mặc chính là đồng phục của Thanh Vân Các.
Đáng tiếc Lê Ngọc Anh hiện giờ đã vượt qua bốn lớp tường thành bên ngoài, xuất hiện ở lớp tường thành thứ năm.
Vẻ mặt nàng ngưng trọng nhìn xem đầy trời kiếp vân, trong lòng âm thầm suy đoán người nào đang ở nơi này độ kiếp.
Bất quá đến khi cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, mắt phượng của nàng trợn tròn, môi đỏ khẽ thốt lên: " Không lẽ là hắn? "
Bất quá suy nghĩ này vừa xuất hiện đã ngay lập tức bị dập tắt đi bởi vì trong ấn tượng của nàng Trần Minh Quân không thể nào là Độ Kiếp Cảnh cường giả được.
Sở dĩ nàng sẽ nghĩ như vậy bởi vì từ xa xưa đến nay, lôi kiếp sẽ chỉ giáng xuống khi có người bước chân vào Độ Kiếp Cảnh hoặc cường giả Độ Kiếp Cảnh đột phá tiểu cảnh giới thôi.
Nhưng mặc cho nàng vạn lần không muốn tin tưởng, trong ánh chớp lấp lóe một thiếu niên toàn thân mặc quần áo trắng, tay áo theo gió bồng bềnh dần dần bay lên không trung tựa như tiên nhân cưỡi gió bay về trời.
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân chắp hai tay sau lưng, nhìn xem bầu trời những đám mây đen đã bắt đầu ẩn hiện lôi quang, trong lòng sinh ra cảm giác hồi hộp.
Vừa rồi khi thấy kiếp vân kéo đến, hắn biết sân khấu cho mình ra mắt thế nhân rốt cuộc tới cho nên cố ý thay đổi một bộ bạch y, ngay cả đao cũng thu lại nhẫn trữ vật.
Mặc dù bản thân hắn ưa thích nhàn nhã, nhưng hắn không muốn mãi mãi giả heo ăn thịt hổ.
Trải qua những năm tháng sinh sống tại bí cảnh Làng Thụy Hương hắn đã quyết định...
Hắn sẽ tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh Chiến !
Bởi vì hắn rất rõ ràng một đạo lý, một khi đã bị cuốn vào và đưa đến đây với thân phận Xuyên Không Giả thì chuyện tránh né đã là không thể nào.
Thay vì trốn trốn tránh tránh, hắn muốn chính diện đối mặt với cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng này.
Hơn nữa hắn cũng muốn trở nên đủ cường đại để khám phá hết thảy thế gian này........để tìm cách trở về nhà.
Hắn biết, quyết định này sẽ đem lại hậu quả gì.
Những kẻ thù của Đại Trần Hoàng Triều sẽ nhằm vào hắn, những kẻ không muốn hắn mạnh lên sẽ tìm mọi cách cản bước hắn.
Nhưng không quan trọng !
Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn !
Sợ hãi sẽ chỉ khiến cho con người ta ngày càng trở nên hèn mọn, chỉ có dám đương đầu với hết thảy khó khăn mới xứng với hai chữ Đàn ông .
Hắn cũng biết rằng lần này đối mặt với thiên kiếp cũng giống như đối mặt với hệ quả mà mình sẽ phải đương đầu trong tương lai, rất có thể sẽ lành ít dữ nhiều.
Thôi ! Nếu đã quyết định rồi, thì không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.
Suy nghĩ càng nhiều càng khiến con người ta trở nên do dự....
" Thanh Y, lần này trông cậy vào ngươi! "
Thanh Y bất đắc dĩ đáp lại: " Biết rồi ! Biết rồi ! "
— QUẢNG CÁO —
Tử Vi bất ngờ lên tiếng: " Yên tâm đi, nếu như ngươi không trụ nổi ta sẽ xuất thủ.
"
Để cho nàng bất ngờ là Trần Minh Quân lại lắc đầu từ chối nói: " Không cần ! Có Thanh Y chữa trị liên tục là được rồi, phần còn lại ta muốn tự mình đối mặt.
"
Tử Vi nghe vậy trầm ngâm giây lát sau đó không còn nói thêm gì nữa, dù sao dạng này cũng rất tốt.
Thay vì một người chủ nhân chỉ biết luôn dựa vào mình đối mặt với nguy hiểm, nàng càng tán thành dạng chủ nhân muốn tự mình đương đầu khó khăn hơn.
Đi lên đến độ cao nhất định, Trần Minh Quân cúi nhìn xuống cảnh vật xung quanh.
Đây là lúc duy nhất từ khi vào bên trong thành hắn có thời gian ngắm nhìn cảnh vật xung quanh cho nên trong lòng hết sức tò mò.
Tại thế giới của hắn, truyền ngôn nói thành Cổ Loa có tổng cộng chín lớp thành trì nhưng khi các nhà khảo cổ học khai quật lại chỉ thấy được ba lớp tường thành.
Hắn cũng tò mò muốn biết rốt cuộc truyền ngôn là thật hay giả.
Sau khi quan sát một vòng, nghi hoặc trong lòng hắn rốt cuộc có lời giải đáp.
Đang dự định thu hồi tầm mắt hắn lại vô tình nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, chỉ thấy nàng quanh thân có một con hỏa long vờn quanh khiến cho ngay cả trong đêm tối cũng đặc biệt dễ trông thấy nàng.
Lê Ngọc Anh cũng vừa đúng lúc đang nhìn xem hắn, hai người cách xa mấy trăm dặm bốn mắt chạm nhau.
Trần Minh Quân mỉm cười làm một cái động tác bắn tim , Lê Ngọc Anh dù ở khoảng cách xa nhưng tu vi thâm hậu, thị giác ở khoảng cách này vẫn trông thấy rõ ràng hắn từng động tác, cử chỉ.
Nàng trợn trắng mắt lườm Trần Minh Quân một cái sau đó quay mặt đi chỗ khác che giấu đi một gương mặt đẹp đã bị tô lên màu đỏ ửng.
Tên này tại sao luôn luôn không đứng đắn như vậy, ngay cả khi sắp phải đối mặt lôi kiếp vẫn còn tâm tư chọc ghẹo nàng.
Phải biết uy lực của lôi kiếp ngay cả Độ Kiếp Kỳ cường giả cũng muốn chuẩn bị chu toàn mới dám đối mặt, nói gì đến Trần Minh Quân với chút tu vi ấy.
Trần Minh Quân cười cười thu hồi lại tầm mắt, chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn xem kiếp vân bắt đầu chờ đợi lôi kiếp giáng xuống.
Có một điều Lê Ngọc Anh không được biết, lôi kiếp cũng sẽ phân chia thành nhiều cấp độ tùy thuộc vào từng cảnh giới khác nhau.
Giống như Trần Minh Quân bây giờ mới nửa bước Siêu Phàm cảnh giới, lôi kiếp tự nhiên so với Độ Kiếp Kỳ tu sĩ gặp phải yếu hơn rất nhiều.
Cũng không để hắn phải chờ lâu đạo thứ nhất lôi kiếp giáng xuống, chỉ nghe Ầm một tiếng sau đó lấy điểm lôi kiếp đánh xuống làm trung tâm, bụi mù lan ra tứ phương tám hướng.
Cho đến khi bụi bặm lắng xuống để lộ ra khắp nơi trên mặt đất rạn nứt như mạng nhện.
Tại vị trí trung tâm của những vết rạn nứt, có một cái hố hình người.
Trần Minh Quân từ trong hố đứng lên, cảm nhận toàn thân đau nhức nhưng cũng cảm thấy được lực lượng của lôi kiếp đang bị cơ thể mình hấp thu, một lần nữa tẩy kinh phạt tủy, cường hóa nhục thể của mình.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không muốn sử dụng bất cứ thứ gì ngoại lực giúp mình chống đỡ lại lôi kiếp.
Kỳ thực rất ít người biết được điều này hoặc có lẽ biết nhưng không có gan làm.
Khi đối mặt với lôi kiếp càng cố gắng dùng tự thân đón đỡ thì nhận được sự tẩy luyện lớn hơn, còn như mượn nhờ ngoại lực phúc lợi tự nhiên sẽ bị giảm đi.
— QUẢNG CÁO —
Bất quá phúc lợi lớn thì lớn, vui thì vui thế nhưng lúc này hắn lại cười không nổi bởi vì quần áo của hắn đã bị đạo lôi kiếp vừa rồi đánh tan, khiến cho hắn không còn một mảnh che thân.
Trần Minh Quân: " ....!"
Không lẽ muốn mỗi qua một lần lôi kiếp lại mặc một bộ quần áo mới ?
Chuyện này cũng không thể trách hắn được, bởi vì trước kia hắn chỉ là một phàm nhân cho nên quần áo thường ngày cũng chỉ dùng phổ thông chất liệu tạo thành, mặc lên người quy có chút quý phái nhưng không có được công dụng của những bộ quấn áo tạo ra dành riêng cho võ giả.
******
Lôi kiếp tích tụ thì lâu, khoảng cách mỗi đợt giáng xuống thì ngắn !
Ba đợt lôi kiếp đầu hắn còn dám dùng nhục thân đón đỡ nhưng càng về sau lôi kiếp uy lực càng mạnh khiến cho hắn phải triệu hồi thêm bảo đao trợ giúp.
Đặc biệt là đạo lôi kiếp thứ sáu trực tiếp đánh cho hắn toàn thân cháy đen, thậm chí còn tản mát ra hương thơm của thịt nướng chín.
" Thanh Y ! "
Trần Minh Quân lau đi trên miệng vết máu, cố nén đau nhức khẽ gọi.
Thực sự chịu đựng đạo thứ sáu lôi kiếp này dù cho nhục thân của hắn cường đại đến ngang ngửa Siêu Phàm Đỉnh Phong thể tu nhưng cũng đã là giới hạn sức chịu đựng của hắn.
Đáp lại hắn, một đạo ánh sáng lục quang lóe lên đem cả thân thể của hắn bao phủ bên trong.
Lớp da cháy khét nhanh chóng bong ra để lộ ra lớp da non trắng mịn hồng hào như trẻ sơ sinh, toàn thân thương thế cũng dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ lành lại.
Đây là công lao của Thanh Y kết hợp với Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh tạo thành nếu không chỉ dựa vào Thanh Y thôi có lẽ cũng phải mất đến một canh giờ mới có thể đạt tới hiệu quả như thế này.
Một canh giờ hắn không chờ đợi nổi bởi vì đạo lôi kiếp thứ bảy không biết lúc nào sẽ tới..