Lê Ngọc Anh tay cầm đèn cổ đi xuyên qua lớp tường thành.
Không sai! Chính là đi xuyên qua!
???? Trần Minh Quân cả người đần độn đứng ở yên đó, cái mồm há ra
Ảo thuật????
Hắn còn ngơ ngơ đứng ở đấy đã thấy Lê Ngọc Anh thò đầu ra thúc giục: " Trong này đông lắm, ngươi không nhanh lên lát nữa móc đâu ra chỗ ngồi.

"
Trần Minh Quân lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy đến.

Khi gương mặt đập trai của mình sắp chạm vào tường thành hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt đưa chân.
Nào ngờ trong tưởng tượng, cảnh đập mặt vào tường thành chưa từng xuất hiện.

Đến khi mở hai mắt ra hắn phát hiện mình đã ở trong một thành thị khác, khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác xa Thạch Sơn Thành.
Nơi này, bầu trời có mây đen bao phủ hoàn toàn không thấy mặt trăng, bốn phương tám hướng cũng trồng toàn những loài cây quỷ dị, quái thai.

Trên những cành cây, từng đàn quạ đen mắt đỏ đang đứng rỉa lông, cả bầu không khí lộ ra vẻ u ám.
Ánh sáng của thành thị này có lẽ chỉ đến từ những ngọn đèn được thắp lên trong từng ngôi nhà và cả những cây đèn lớn bay lơ lửng trên không trung soi sáng các con đường.
" Một không gian riêng biệt trong thành Thạch Sơn? " Trần Minh Quân nói ra suy đoán của mình, nhiều lần ra vào bí cảnh đã giúp hắn thích nghi với những hiện tượng kiểu này.
Lê Ngọc Anh gật đầu trả lời: " Đúng thế, nơi này là một không gian khác được cấy ghép vào trận pháp của thành Thạch Sơn.


"
Biết Trần Minh Quân nghe xong vẫn chỗ hiểu chỗ không, nàng giải thích: " Rất nhiều năm trước có một vị cao thủ trận đạo của Ma Đạo đến Thạch Sơn Thành bố trí ra không gian trận pháp, mượn nhờ long mạch của Đại Lê làm nhiên liệu duy trì.

"
Trần Minh Quân càng nghe càng thấy khiếp sợ.
Không gian trận pháp có thể diễn hóa ra một mảnh thành thị thế này?
Lại còn mượn nhờ long mạch của Đại Lê làm nguyên liệu duy trì?
Người Đại Lê cho phép sao?
Tựa như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Trần Minh Quân, Lê Ngọc Anh giải thích: " Hàng tháng người kinh doanh ở chợ đen sẽ đóng một khoản thuế rất lớn cho Đại Lê, coi như đấy là phí từ việc mượn nhờ long mạch duy trì trận pháp không gian này.

"
Trần Minh Quân gãi gãi đầu, tò mò hỏi: " Thuế rất cao sao? "
Theo như hắn nghĩ, Long Mạch vốn là thứ dùng để duy trì quốc vận.

Những người kinh doanh ở chợ đen này rốt cuộc phải đóng thuế cao tới đâu mới khiến cho người Đại Lê đồng ý.
Lê Ngọc Anh gật gật đầu: " Xác thực rất cao.

Toàn bộ thu nhập của Đại Lên, một phần ba đều đến từ chợ đen này như tính thử một chút tự nhiên sẽ có câu trả lời.

"
Tê!!
Thì ra là vậy!
Một phần ba tổng thu nhập hàng tháng của Đại Lê đều đến từ chợ đen này, bảo sao người Đại Lê sẽ đồng ý.
Lê Ngọc Anh nhún vai: " Huống hồ long mạch của Đại Lê vốn đã cuồn cuộn, tiêu hao bao nhiêu lại đản sinh ra bấy nhiêu.

Kèo này thơm, tội gì không đồng ý.

"
"! " Trần Minh Quân giật mình, còn có thao tác này?
Mặc dù trong mỗi một bộ tiểu thuyết mạng đều miêu tả về Long Mạch theo nhiều kiểu khác nhau, nhưng giống như ở Côn Lôn giới
long mạch có thể tiêu hao bao nhiêu lại đản sinh bấy nhiêu vẫn là lần đầu hắn được biết.
" Tuy nhiên " Lê Ngọc Anh bổ sung: " Số lượng bổ sung cũng chỉ có giới hạn và cần thời gian khá lâu cho nên trong toàn bộ lãnh thổ Đại Lê mới chỉ có duy nhất cái chợ đen này.

"
Trần Minh Quân nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nếu như có thể vô hạn bổ sung chắc tầm này Đại Lê đã giàu to rồi, việc gì vẫn chỉ là một cái Hoàng Triều.
Trên đường phố lúc này tấp nập người qua lại, hai bên đường vậy mà có mở quán ăn, nhà trọ.

" Nhà ta ba đời làm linh thực, tư chất ngu dốt kém cỏi ăn một bát lập tức đột phá.

Một bát không được thì lại thêm hai bát chắc chắn đột phá đây ~ "
" Nhà ta gia truyền chữa bệnh đau xương khớp, liệt dương.

Bà con nếu có vấn đề xin cứ đến, đảm bảo trị khỏi ~ "
Trần Minh Quân những câu rao này một mặt im lặng, làm sao cứ cảm thấy nghe quen quen.
Phải mất một lúc hai người mới chen lấn được đến cửa của hội đấu giá.
Cả hai vừa mới đi đến cửa đã bị một nhóm vệ sĩ cản lại: " Hai người các ngươi có vé mời sao? "
Quy củ của hội đấu giá trong chợ đen khác với Thanh Vân Các, muốn vào cửa thì phải có vé mời mới được vào.

Mà không phải người giàu có hàng đầu tự nhiên cũng sẽ không được phát vé.
Trần Minh Quân còn đang suy nghĩ không biết nên ứng phó thế nào bởi vì hắn không có vé thì đã thấy Lê Ngọc Anh lấy ra hai khối ngọc thạch màu đen hình chữ nhật đưa cho mấy tên kia kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong độ thật giả của hai tấm vé mời này, đám vệ sĩ lập tức tươi cười hớn hở nói: " Hóa ra là khách quý! Xin mời xin mời! A Tứ, ngươi dẫn theo hai vị khách quý lên phòng VIP.

"
Người hộ vệ có tên gọi A Tứ lập tức đáp " Vâng " sau đó dẫn theo Trần Minh Quân và Lê Ngọc Anh vào bên trong.
Sau khi đi vào, đập vào mắt là một tòa kiến trúc to lớn, khí thế, phong cách xây dựng gần giống với sân đá bóng trên Địa Cầu.

Chỉ có điều là tỉ lệ hơi ngược lại, khoảng sân thì nhỏ mà khu vực ghế ngồi cho khán giả thì lại rộng lớn.
Trần Minh Quân và Lê Ngọc Anh dưới sự dẫn dắt của A Tứ nhanh chóng đi vào phòng của mình.

Bên trong căn phòng này thiết kế sang trọng mà rộng rãi, đẳng cấp cao hơn so với phòng khách VIP của Thanh Vân Các rất nhiều.
Đặc biệt, trên bàn trà đặt lên một khay hoa quả, từng trái long lanh tựa như pha lê.
Trần Minh Quân tựa như mới từ quê lên phố thấy cái gì cũng mới lạ, tò mò.


Chạy đến cầm một quả lên ngắm ngía, sờ nắm thử.
Lê Ngọc Anh thấy thế thì phì cười, giới thiệu: " Bọn chúng là linh quả, ăn vào có tác dụng bồi bổ thân thể, tăng cao tu vi.

Nhưng mà những linh quả này đẳng cấp không cao, có lẽ sẽ chỉ giúp tinh thần sảng khoái thôi.

"
Trần Minh Quân nghe thấy thế lại càng thêm tò mò, tự hỏi ăn một quả cũng có thể giúp tinh thần sảng khoái thật sao?
Thế là hắn trực tiếp cắn một miếng, vị ngọt thanh mang theo hương thơm tươi mát lập tức tràn vào trong miệng, cảm giác xốp giòn giống như đang nhai miệng miếng táo nhưng khi nhai nát xong lại hòa tan thành một dòng nước ngọt ngào tươi mát chảy xuống họng.
"!!! " Thật sự quá ngon!
Trần Minh Quân càng ăn càng nghiện, ăn hết quả này lại đến quả khác.

Mỗi một loại quả đều có hương vị khác nhau nhưng đều có một điểm chung đó là ăn thật ngon.
Lê Ngọc Anh thì không giống như vậy, những linh quả này nàng thấy mãi thành quen cho nên chỉ tự mình rót một chén trà, cầm lên bảng danh sách những vật sẽ bán đấu giá trong phiên đấu giá lần này.
Bỗng nhiên ánh mắt nàng dừng lại ở một cái tên, môi đỏ tràn đầy kinh ngạc bật thốt lên: " Ngọc Kỳ Lân!!! "
Trần Minh Quân đang nuốt dở, nghe câu này kém chút sặc.

Vuốt vuốt ngực mấy cái hắn mới hỏi: " Ngươi vừa nói cái gì Lân? "
Lê Ngọc Anh trả lời: " Ngọc Kỳ Lân! Linh thú Thánh Bảng xếp hạng thứ năm, Ngọc Kỳ Lân! ".