Grim căng mắt nhìn xuyên qua màn sương mờ ảo, cố giữ vững khoảng cách vừa đủ để không lạc dấu ngọn đèn bão le lói đang đung đưa trước mặt. Cả hai xuất phát trước bình minh tận hai canh giờ. Tiếng guốc ngựa vang trên nền đất khô khốc, đều đặn không nhanh mà cũng không chậm, nhưng Grim vẫn cảm thấy rằng chỉ cần cậu lơ đãng một chút thôi, cậu sẽ bị người kia bỏ lại.

Đôi mắt xanh trời của Grim hướng về tấm áo choàng màu huyết dụ phất phơ trong gió. Từ khi khởi hành tới tận bây giờ, Zero chưa hề hỏi han đến cậu, một câu cũng không. Chỉ im lặng mà lên ngựa, rồi cứ vậy mà xuất phát, rời khỏi Hora Domi. Chốc chốc lại có tiếng sói gọi bầy vang lên từ các hẻm núi bao quanh con đường, khi đã tiến vào sâu trong Adornia, bất kì sinh vật nào cũng phải băng qua một biên giới tự nhiên được hình thành từ thời cổ đại: Dãy Velgrin.

Một hệ thống núi ma pháp hiểm trở, cắt ngang toàn bộ mảnh đất xanh tươi này, và chỉ có thể vượt qua bằng những con đường đã được khai hoang. Kể cả đi bằng đường hàng không, thì đến thiên điểu cũng phải vượt qua một rào chắn ma thuật mạnh mẽ ngang lưng trời. Các hoàng tộc thiên điểu ở Adornia, đã dựng nên một cánh cổng xuyên qua rào chắn này, và nó chính là cổng trời. Việc vượt qua cổng trời phải được giám định bởi các tượng gác cổng. Các tàu hàng không và thiên điểu, hay bất cứ ai muốn qua cổng đều phải xuất trình một giấy phép thông hành được cấp bởi những 'thẩm phán' tối cao trên hòn đảo bay - nơi các thiên điểu cổ đại cư ngụ.

"..."

Zero rẽ ngoặt ở một vách đá, và Grim cũng nhanh chóng nối gót, cố gắng để không tuột lại phía sau. Trong màn sương dày đặc này, chỉ cần một tí vô tư cũng đủ để ăn trọn đám cơ chế tự động của địa hình đồi núi. Vài hòn đá rơi lộp độp từ trên vách núi cao ngất ngưởng làm Grim rợn gáy khi băng qua. Một trận đá lở thôi cũng đủ cậu chôn thây ở đây rồi, nói gì tới việc đi theo người kia đến tận cùng thế giới.

"..."

Sự im lặng của bạn đồng hành làm Grim cảm thấy khá bất an, cậu vốn đã quen với cảm giác bị người khác lờ đi, nhưng không biết tại sao bây giờ lại thấy khó chịu vì việc đó. Grim lắc cái đầu bạc trắng của mình vài cái, dứt đi đống suy nghĩ lộn xộn và tập trung vào con đường nhỏ hẹp đang dẫn đến một miệng hang đen ngòm trước mắt. Biết đâu được, lại thực sự có đá lở thì sao?

Vút.

Một mũi tên đá sượt ngang đôi mắt màu thiên thanh.

"Chạy!"

"!!"

Bản năng sinh tồn khi tính mạng bị đe dọa trỗi dậy, Grim thúc mạnh hông Timber tay cầm dây cương siết chặt hướng về phía miệng hang trước mắt. Phía sau lưng là tiếng xé gió của hàng loạt mũi tên, mũi lao sắc bén cắm thẳng xuống chỗ mà người ngựa vùa băng qua khỏi, và khí tức chết chóc nổi lên, nồng đến nỗi cậu không dám ngoái lại nhìn. Chỉ còn một chút là tới được cửa hang rồi.

Một bóng người với những mạch ma thuật đỏ máu lấp lánh chợt hiện ra khi Grim băng ngang một khe nứt của vách đá. Đồng tử Grim co giật mạnh, và thoáng một nụ cười đắc thắng và ánh kim loại lạnh lẽo báo hiệu một cái chết không hơn không kém.

"Đừng hòng!"

Tấm áo choàng huyết dụ tung lên, và vai Grim nhận một lực đẩy đủ làm cậu văng thẳng vào trong hang, đập người hết vài vòng vào mặt đá cứng. Bật người đứng dậy, cậu nghe rõ tiếng kim loại va chạm nhau mạnh mẽ từ bên ngoài vùng sương mù, hai chân chợt run rẩy không nhấc lên được khi nhớ đến nụ cười man rợ lúc nãy. Tiếng guốc ngựa nhỏ dần rồi biến mất, và giọng của Zero vang vọng::

"Chạy ngay vào trong hang, cứ chạy thẳng đi Grim! Chúng ta sẽ gặp nhau sau!!"

"..."

"Cậu còn chờ cái gì nữa! MAU. CHẠY. CHO. TÔI!!"

Nhưng Grim không thể làm vậy. Nếu cậu bỏ chạy giữa làn sương này, làm thế nào hai người gặp nhau được? Cậu không muốn lại bị bỏ rơi một lần nữa, cậu sợ cái cảm giác đó. Và cậu đã tự hứa với bản thân mình là sẽ không bao giờ rời bỏ người dù phải trả giá như thế nào. Nhưng, nếu bây giờ cậu ở lại, chỉ có thể làm vướng chân. Không. Chắc chắn không. Grim sẽ không để bản thân trở thành vật cản trên con đường của người. Nhất định là vậy, vì thế, cậu sẽ làm.

Chân cậu chợt có lại cảm giác. Grim nắm lấy cán cây lưỡi hái đang nằm dưới nền đá, bỏ chạy vào trong phần tối của cái hang sâu hun hút. Và cứ chạy, không cần biết điểm dừng.

"Espanris?"

"Chính xác."

Zero đỡ một nhát thương bằng lưỡi kiếm của mình, và cả hai đang trong một cuộc đọ sức. Có thể thấy được cả hai món vũ khí đều đang run lên trước sức mạnh của đối phương, và chỉ cần một người lộ sơ hở, thì cái chết là điều chắc chắn.

"Phản ứng nhanh đấy, nhân tộc."

"Nực cười."

Zero bật lùi lại một bước, đồng tử hoàng kim xoáy thẳng vào kẻ địch, dòng chảy ma lực hoàn toàn thay đổi. Tra kiếm vào vỏ, bàn tay khẽ kéo mũ trùm xuống, để lộ một đôi sừng dài mọc trên mái tóc ngân kim mang màu tương tự đôi mắt.

"Các ngươi đang có âm mưu gì?"

"Tại sao ta phải-"

Kẻ địch biến mất trong nháy mắt, và một luồng sát khí bất thần hiện ra ngay phía trên đầu Zero, mũi thương sáng lóa.

"Ta hỏi lại một lần nữa..."

Mặt đất nhận lực công kích của ngọn thương, ngay lập tức vỡ vụng một mảng lớn. Nhưng mục tiêu, đã biến mất.

"Các người có âm mưu gì với Ardonia?"

Cơ bụng của gã Voltaris nhận một cú đá với cường độ khủng khiếp, văng mạnh vào vách tường. Hắn hé miệng, nhưng thay vì là tiếng nói, lại phụt ra vài ngụm máu. Mắt hắn thoáng nhìn thấy vài hạt bụi ngân lấp lánh, và một lưỡi gươm cách tròng mắt chỉ vài phân.

"Trả lời mau."

"Có giỏi thì giết ta đi. Rồi các người cũng sẽ tận diệ-"

Lưỡi gươm chui thẳng vào giữa hai hàm răng hắn.

Có lẽ hắn nghĩ rằng, nữ nhân trước mặt là loại người có nhân tính.

"Im mồm và trả lời câu hỏi của ta."

Đồng tử vàng kim của loài bò sát máu lạnh chiếu vào hắn, Zero gằn giọng.

"Ư...um."

Hắn phát ra vài tiếng rên rỉ, cơ thể run rẩy, lông mày Zero khẽ nhíu lại. Dường như, cơ thể hắn đang to ra?

"Ngươi và con chuột nhắt bé nhỏ kia sẽ chết thôi, bọn ta đã mai phục toàn bộ ngọn núi này, chỉ một chút nữa là ngươi sẽ được nghe tiếng con chuột đó chút chít trong hoảng sợ và đau đớn. À mà ngươi làm gì nghe được, bởi vì ngươi sẽ chết ở đây."

Zero khẽ lùi lại, hắn ta đang thực sự to ra, từng đốt ngón tay, chân và cả gương mặt, như thể đống nội tạng đã vỡ nát kia đang phình lên, biến hắn thành một quả bóng lấp lánh những đường vân ma lực đỏ ngòm. Một hòn đá khẽ rơi xuống. Và Zero ngước nhìn lên.

"Chết tiệt."

Trận đồ ma pháp đã dàn ra từ lúc nào đang lơ lửng trên đỉnh đầu, chuẩn bị cho một cuộc oanh tạc diện rộng. Ngay trước mặt là một quả bom, bên trên đầu là một cơn mưa tên và cả hai thứ đang chuẩn bị khai nòng cùng lúc. Chỉ còn một cách. Và phải từ bỏ việc tra khỏa nếu thực sự còn muốn tìm và đưa Grim ra khỏi mớ hỗn độn này.

"Tạm biệt, kị sĩ tận thế."

Không gian vắng lặng như tờ. Vài mảng đá tảng rơi rớt che lấp lại miệng hang sâu hun hút, và cả con đường mòn đều bị đá vụn chặn ngang. Loang loáng vài vết máu đen bết trên vách đá. Bụi ngân thoáng bay trong không khí.

---------------------

"..."

Tiếng bước chân gấp gáp đập vào hai bên bờ tường, lẫn trong tiếng thở dốc của cậu thanh niên đang cố gắng hết mình mà chạy thục mạng. Tay Grim giơ cao ngọn lửa ma pháp soi đường, tay còn lại nắm chặt cán lưỡi hái, sẵn sàng giao chiến với thứ gì nhảy ra cản đường. Nhưng thực chất, cậu đang rất sợ. Sợ cái chết ập đến bất ngờ không báo trước trong hệ thống hang động núi đá như một cái mê cung này. Nhỡ như gặp phải tình huống như khi nãy...

Vút.

Mũi tên đá nhắm thẳng găm thẳng vào vị trí mà cách đó một giây là đầu Grim. Đôi đồng tử thiên thanh đảo nhanh qua lại giữa vùng ánh sáng giới hạn của ngọn lửa ma pháp, nhưng cậu không thể xấc định rõ được vị trí của kẻ địch. Hai ba mũi tên nữa bay tới từ nhiều hướng khác nhau. Một cái xuyên qua làm rách góc tấm áo choàng huyết dụ.

"...!"

Nếu không thể nhìn thấy kẻ địch, thì làm cho kẻ địch cũng không nhìn thấy mình. Grim quăng ngọn lửa ma thuật lên cao, và đúng như cậu dự đoán, một mũi tên xuyên qua nó. Hai tay cậu nắm chắc lưỡi hái, và Grim đứng yên như bị hóa đá giữa không gian tối om. Đôi mắt xanh khẽ nhắm lại. Và bản năng của một Reaper thực thụ trỗi dậy. Một loạt tên nữa bay tới, nhưng một trong số đó phát ra ánh sáng rực rỡ. Là mũi tên soi đường! Grim lộn một vòng tránh khỏi tầm với của loạt tên đó, nhưng chắc chắn cậu sẽ không thể tránh được đợt tiếp theo.

Bảy mũi tên soi đường lấp lánh, soi sáng một thân hình quấn trong tấm áo choàng đỏ rực nổi bật đang giơ cao một lưỡi hái. Chắc chắn sẽ triệt hạ được con mồi. Cơn mưa tên như thác đổ ập tới, nhuộm đen đồng tử thiên thanh thành một màu tuyệt vọng.

"Cầm cự được tới thế này, làm tốt lắm nhóc con!"

Tiếng lanh canh của kim loại va chạm với hàng loạt mũi tên đá, tất cả đều bị hất văng ra khỏi đường bay. Grim mở to mắt nhìn bóng người cao ráo đang đứng trước mặt mình. Cả thân người khuất dưới tấm áo choàng đen, bên dưới lớp vải lộ ra một lưỡi hái sắc ngọt hơn cả cái của cậu. Con mắt đỏ rực như lửa cháy của anh ta xoáy vào mắt cậu, hoàn toàn đối nghịch với đồng tử màu xanh trong của bầu trời. Một nửa gương mặt khuất dưới mái tóc đen tuyền, làn da nhợt nhạt hệt Grim.

"Ngươi, làm thế nào lại lạc đến đây-"

Nam nhân nói được nửa câu, liền nghiêng người bắt lấy một mũi tên vút ngang mặt. Con mắt đỏ rực rỡ hướng về phía mũi tên được bắn ra, và giơ mũi tên đá trong tay lên ngang tầm mắt.

Vút.

Tiếng rú thảm thiết vang lên, và tiếng loạt xoạt vang khắp không gian tối mù bao quanh cả hai.

"Ngồi yên đấy."

Người lạ mặt khoác một cánh tay ra hiệu, tay kia đã nắm chặt lấy cán lưỡi hái. Đôi chân săn chắc dưới lớp vải da khẽ chùng xuống, một cơn gió thoáng qua mái tóc bạc của Grim, làm những sợi tóc rối rung lên nhè nhẹ. Âm thanh da thịt bị xé toạc, pha lẫn tiếng bước chân gấp rút và kim loại va chạm nhau vang ầm ĩ trong khoảng không tối mịt. Làm thế quái nào mà người này có thể di chuyển được trong tình trạng không có tầm nhìn chứ? Mắt gắn đèn pha à?

Một tiếng thét đau đớn vang lên và nín bặt làm Grim giật bắn người. Có ánh lửa từ xa. Thân hình nam nhân kia hiện rõ ra dưới ánh sáng bập bùng, trên gương mặt mĩ miều đang ngẩng cao có đọng lại tí chất lỏng đậm đặc màu đỏ. Đôi mắt cùng màu nhìn vào Grim, đầy ôn hòa.

"Nhóc con bị lạc sao?"

"..."_ Grim gật gật đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Người này đem đến cho cậu một cảm giác an tâm vững chắc đến lạ trong từng cử chỉ.

"Không nói được à?"

"..."

"Còn ai đi cùng nhóc không?"

"..."

Chợt Grim giật mình, một bàn tay ấm nóng khẽ đặt lên mái tóc cậu, chậm rãi xoa nhè nhẹ. Những ngón tay gân guốc nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc bạc mịn màng. Cậu thoáng thấy một nụ cười, đẹp như vẽ của người đang quỳ một gối trước mặt.

"Đi nào, ta sẽ đưa nhóc ra khỏi đây."

Cách hành xử giống nhau thật.