– Lần sau trước mặt trẻ con đừng làm mấy trò như vậy.

Nụ cười trên môi Ngô Uyển liền cứng nhắc.

Lúc này điện thoại của Tô Hàn vang lên nhìn qua là số của Tô Nhược, Tô Hàn liền nhận ngay giọng dịu dàng đi rất nhiều.

– Nhược Nhược sao thế ?
…………
Lúc xe quay lại Hoa Hạ , vì biết rõ Tiểu Hy bày xích Ngô Uyển nên Tô Hàn bế Tiểu Hy xuống xe chỉ để lại một câu.

– Em ngồi trên xe chờ anh.

Ngô Uyển nhìn hai người đi khuất , tức giận dậm chân.

Vừa rồi Tô Nhược có nhờ người đem ra nhưng Tô Hàn quan sát vẫn chưa thấy nên anh đành đi vào.

Chỉ mới vừa đến sảnh lớn , cô nhân viên vội đi ra vẻ mặt khó xử.

– Xin lỗi đã để anh phải chờ.

Tô Hàn nhận lấy túi đồ nhàn nhạt gật đầu , rồi bế lấy Tiểu Hy quay lại xe.


Nhưng lúc vừa bước ra cửa ,một trận ồn ào khiến bước chân anh phải chựng lại.

Cả Tiểu Hy dường như cũng bị sự việc trước mắt làm cho kinh sợ , vội rút vào lòng Tô Hàn nũng nịu gọi.

.

– Cậu ơi.

.

Tô Hàn ôm chặt lấy cháu gái , hướng mặt nhìn sự việc đang diễn ra.

Giữa ban ngày ban mặt , nơi phồn thị trước cổng lớn Hoa Hạ lại xảy ra cướp giật.

Cô gái bị giật túi xách té ngã xuống đất , chỉ bất lực hướng tên cướp kia kêu cứu.

Cũng may mắn là bảo vệ Hoa Hạ ra tay kịp thời đã giúp cô gái dành lại túi xách còn tên cướp thì chạy thoát.

.

Tô Hàn vốn là người lạnh nhạt ,anh không thích quản đến chuyện người khác nên bế lấy Tiểu Hy lướt qua đám đông.

Lúc này đi qua bất giác anh có liếc mắt qua nhìn cô gái đang được mọi người giúp đỡ đứng dậy.

Thì ra cô gái ấy bị mù , vóc dáng mảnh khảnh yếu ớt và nửa khuôn mặt bị tóc che đi nên anh không nhìn thấy rõ dung mạo cho lắm.

Lúc ngồi vào xe rồi mà trong đầu Tô Hàn vẫn còn ngời ngợi đến một phần góc mặt của cô gái tuy không rõ ràng nhưng anh cứ thấy đường nét mờ ảo kia đã gặp ở đâu rối.

Lúc cô ta quơ quàng tìm kiếm chiếc gậy dò đường được người dân nhặt lại dùm ,vóc dáng kia nhìn còn có chút quen mắt.

– Anh sao vậy ?
Ngô Uyển nhìn vẻ thất thần của Tô Hàn có gì đó không đúng khiến cô ta khó hiểu.

Tô Hàn cúi đầu nhìn Tiểu Hy dụi khuôn mặt bầu bĩnh vào ngực mình,mắt hơi lim dim , miệng nhỏ ngáp nhẹ một cái.

Khóe mắt Tô Hàn hiện lên ý cười cưng chiều , hạ giọng nhắc nhở Ngô Uyển.


– Không có gì , đừng nói chuyện Tiểu Hy dường như buồn ngủ rồi.

Ngô Uyển chép miệng buồn bực nhìn Tiểu Hy nằm trong lòng Tô Hàn liền bực bội phiền lòng không thôi nhưng vẫn không muốn tranh cãi mãi với anh mỗi vấn đề người thân và người yêu.

Chán nản ngậm miệng nhìn ra cửa xe.

Lúc này sau khi được người sự giúp đỡ của người dân và bảo vệ ở Hoa Hạ.

Trần Tử Kiều chỉ trầy xước nhẹ dù không nhìn thấy vết thương nghiêm trọng thế nào nhưng cô vẫn cảm nhận được ở chân đau nhói.

Cô cúi đầu nói cám ơn, đám đông cũng rất nhanh đã giải tán.

Thật ra Tử Kiều bị hù dọa không ít , mất cả phương hướng bản thân còn run rẩy.

Bất ngờ lúc này ở cánh tay bị kéo mạnh ,sức lực rất lớn kéo cô đi.

– Đi theo anh.

Tiếng người đàn ông cố kiềm nén giận dữ , mạnh tay kéo cô vào một góc ,chân Tử Kiều đau xót nhưng vẫn cố bước vội theo anh ta.

Nhìn góc khuất không ai để ý đến , Mạc Lăng mới thả tay cô ra.

– Chẳng phải anh bảo với em đứng ở gần bến xe bus sao , em đến đây làm gì còn để xảy ra chuyện nữa ?
Còn để xảy ra chuyện ?
Tử Kiều chưa kịp lên tiếng , Mạc Lăng đã chất vấn đủ điều.


Nghe qua rõ ràng anh ta đang rất tức giận ,chỉ là trước mắt Tử Kiều chỉ là màu đen tâm tối nên cô cũng không thể nhìn rõ sắc mặt khó coi của Mạc Lăng lúc này.

Tử Kiều nhẹ giọng.

– Chỗ kia nắng quá nên em mới đến gần cổng Hoa Hạ.

Không nghĩ.

.

– Không nghĩ , không nghĩ …Em thì có bao giờ nghĩ được gì.

Mắt em không thấy đường thì đừng có đi lung tung nữa.

Sắc mặt Tử Kiều tái mét , từng câu từng chữ của anh ta như cây kim nhọn đâm vào lòng của cô.

Tử Kiều mím chặt môi , nuốt xuống sự chua xót trong lòng.