“Thế nhà họ Lận này là thế lực nào? Bọn họ kế thừa thế gia tiên đạo thời thượng cổ, vì sao không tu tiên?” Lâm Phong hỏi.

“Thực ra ở Côn Luân có rất nhiều, nhưng cầm đầu là bốn thế gia tiên đạo lớn, lần lượt là nhà họ Khương, nhà họ Hoàng, nhà họ Triệu và nhà họ Lận! Chênh lệch sức mạnh giữa bốn gia tộc này không nhiều! Nhị sư tỷ là người nhà họ Khương, Lận Vô Song thì lại thuộc nhà họ Lận!”

Ngừng một lát, Phùng Mục Trần lại nói: “Về phần câu hỏi của cậu, rằng tại sao không tu tiên. Hiển nhiên là do không có linh căn… thời đại mạt pháp, linh khí khô cạn, khó sinh linh căn! Vậy nên võ đạo mới ra đời vào đúng dịp này! Dĩ nhiên, trong bốn dòng họ lớn này, chắc chắn vẫn có sự tồn tại của người tu tiên, nhưng rất hiếm!”

……

Nghe xong, Lâm Phong đã hiểu tình hình cơ bản!

Adv

Nói như vậy, quả thực vị thế của Lận Vô Song không nhỏ!

Trương Lương, Chu Chiến được ca ngợi là cậu ấm số một tại Kinh Thành cũng thấp hơn một bậc lớn khi đứng trước Lận Vô Song.


Lúc này, Doãn Diệu bỗng nhiên nói: “Hờ hờ, khó trách anh cứ trì trệ mãi không muốn giúp em, thì ra anh sợ nhà họ Lận đến vậy!”

“Không phải anh sợ! Mà do anh không nắm chắc phần thắng!” Phùng Mục Trần khẽ lắc đầu.

Adv

Doãn Diệu nghe vậy cười lạnh một tiếng, không có đáp lời!

Đúng lúc này, nhóm người đằng xa đã chuyện trò xong, Long Soái dẫn theo Lận Vô Song đi tới chỗ Lâm Phong.

Sau lưng Lận Vô Song còn có chủ một số thế lực đi theo, trong đó bất ngờ bao gồm Chu Bỉnh Quyền và Chu Chiến!

Giờ phút này, hai cha con nhếch mép cười đầy hả hê, so với thái độ nặng trĩu lúc vừa rồi, bây giờ nom có vẻ rất đỗi khí phách oai phong!

Chẳng mấy chốc, đám người đã tới trước bàn Lâm Phong.

Nhóm người bộ chấp pháp Tư Đồ Vân Tiêu, Lý Đại Long thấy thế vội vàng đứng dậy, đồng loạt cười nói: “Cậu chủ Vô Song! Đã lâu không gặp!!”

“Đúng là hơi lâu ngày chưa gặp, chủ yếu do dạo gần đây tôi ở nước ngoài suốt, không về nước!” Lận Vô Song trả lời.

Đối diện với hai lão làng bộ chấp pháp, vẻ mặt hắn rất thản nhiên, chẳng có chút cung kính sợ sệt nào, cứ như nói chuyện với hai người bạn bình thường!

Lúc này, Lận Vô Song dời mắt về phía Lâm Phong, thế mà lại nở nụ cười, chủ động vươn tay: “Cậu chính là Lâm Phong đúng không?”

“Ừm!” Lâm Phong lạnh nhạt gật đầu, chẳng hề có ý bắt tay với đối phương.

Lận Vô Song nhíu mày, cánh tay vươn ra cứng đờ giữa không trung!


Chứng kiến cảnh ấy, cõi lòng chủ các thế lực vây xem giữa sân đều bị đánh động.

Bọn họ biết tính tình Lâm Phong kiêu ngạo khó khuất phục, song không ngờ đến Lận Vô Song cũng không được đối phương nể mặt!

Ánh mắt Long Soái đứng cạnh khẽ động đậy, tuy nhiên ông ấy không nói gì thêm.

Trên thực tế, ông ấy cũng rất muốn biết Lâm Phong hay Lận Vô Song mạnh hơn?

Nếu tối nay hai người có thể đánh một trận tăng phần hứng thú cho mọi người thì cũng tốt.

Hai cha con Chu Bỉnh Quyền lại thầm mừng quýnh lên. Chu Chiến còn lớn tiếng nói: “Lâm Phong! Ý cậu là sao? Không thấy ngài Lận muốn bắt tay với cậu à?”

Lâm Phong nhìn Chu Chiến, không nói gì.

Chu Chiến chú ý tới ánh mắt của Lâm Phong, vẻ mặt khẽ thay đổi, thế mà trong chốc lát cũng không dám nói gì thêm!

Đúng lúc này, Lận Vô Song thu tay lại. Hắn liếc nhìn kỹ Lâm Phong, còn nói thêm: “Lâm Phong! Tôi nghe nói cậu mới đánh hai cha con nhà họ Chu ở bên ngoài? Còn giết kha khá người?”

Lâm Phong lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, hờ hững hỏi: “Sao nào? Chẳng lẽ không được?”


“Cậu đánh ai tôi mặc kệ, nhưng Chu Chiến dẫu sao cũng là bạn chí cốt của tôi. Cậu ấy bị đánh, tôi ắt phải hỏi!”

“Nể mặt tôi, xin lỗi hai cha con nhà họ Chu thì chuyện này sẽ xong xuôi, thế nào?” Lận Vô Song thốt ra từng câu từng chữ.

Vừa dứt lời, Chu Chiến lập tức nhếch mép cười đắc chí. Anh ta nhìn thoáng qua đám người nhà họ Trương mặt mũi khó coi gần đó, sau đấy nói với Lâm Phong: “Nghe ngài Lận nói gì chưa, còn không xin lỗi đi?”

“Uỳnh!”

Lâm Phong dùng một cái tát đập Chu Chiến thành bãi máu.

Sương máu nở rộ, bắn đầy người xung quanh, trong đó bao gồm cả Lận Vô Song...

“Được rồi, tôi đã xin lỗi, anh còn chuyện gì không?” Lâm Phong thản nhiên nói.

Cảnh tượng xảy đến bất ngờ dọa mọi người đứng hình!