Doãn Diệu bước nhanh vào, ngồi cạnh Phùng Mục Trần.
“Em vừa đi đâu thế?” Phùng Mục Trần nhỏ giọng hỏi.
“Đi WC có được không? Có cần chụp ảnh chứng minh cho anh xem không?”
Doãn Diệu bình tĩnh hỏi lại,
Phùng Mục Trần nghe xong thì cười bất đắc dĩ.
Adv
Hình ảnh này ở trong mắt người khác chẳng khác nào Phùng Mục Trần là một kẻ theo đuôi Doãn Diệu.
Nhưng Phùng Mục Trần lại không cho là thế, anh cảm giác mình đã cướp đi khí nguyên âm của cô ta, nên thoải mái một chút, dễ dàng tha thứ cho tính đanh đá của Doãn Diệu.
Người nhà họ Lận nhìn thoáng qua Doãn Diệu rồi dời đi.
Một người phụ nữ mà thôi, không đáng để tâm!
Adv
“Long Soái! Chúng ta kéo dài thời gian đủ lâu rồi, nói luôn cho chúng tôi biết Lâm Phong ở nơi nào đi, tốt cho cả hai bên.”
Người đàn ông trung niên hờ hững nói.
“Tôi phải nói với chú bao nhiêu lần đây? Thứ nhất tôi không biết Lâm Phong ở đâu thật. Thứ hai, người ám sát Lận Vô Song cũng không phải Lâm Phong.” Long Soái vẫn lắc đầu.
Người trung niên kia tên Lận Hiên, là chú của Lận Vô Song, cũng là một người nắm quyền trong nhà họ Lận hiện tại.
“Phải không? Vậy thất trưởng lão của gia tộc tôi đâu?”
Lận Hiên hỏi.
“Anh lại càng không biết, có lẽ có thế lực bên ngoài làm khó dễ, muốn chia rẽ chúng ta. Anh kiến nghị chú ở lại thủ đô mấy ngày, chờ bên tình báo điều tra được, anh sẽ nói chuyện với chú!”
Long Soái nói.
Rầm!
Lận Hiên đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, đứng dậy.
Gương mặt ông ta u ám nhìn Long Soái, lạnh lùng nói:
“Thực ra tôi biết mọi chuyện rồi! Lâm Phong giết thất trưởng lão nhà tôi ở khách sạn, rõ ràng lúc đó anh cũng có ở đó nhưng lại cố tình giấu diếm! Xem ra nhà họ Lận ở ẩn quá lâu, các người đã quên chúng tôi mạnh tới mức nào!”
Ông ta vừa dứt lời, Long Suất, Tư Đồ Vân Tiêu và Phùng Mục Trần đều nhíu mày.
Kỳ lạ, chuyện ở khách sạn rõ ràng đã bị phong tỏa rồi, tại sao nhà họ Lận vẫn biết?
“Chú nghe ai nói thế? Người đó chỉ tung tin vịt thôi!”
Vẻ mặt Long Soái không thay đổi.
Có chuyện gì mà ông ấy chưa từng thấy chứ? Đương nhiên sẽ không vì một câu nói của đối phương mà hoảng hốt!
Nhưng lúc này, lão tổ nhà họ Lận đang ngồi đột nhiên vỗ cho Long Soái một chưởng.
“Láo xược!”
Phùng Mục Trần luôn đề phòng hừ lạnh một tiếng, nháy mắt đã ra tay ngăn lại một chiêu này.
Ầm!
Chiêu của hai người đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ động trời!
Uy áp cường đại khiến bàn hội nghị trước mặt họ nát bấy!
“Đã lâu không ra mặt, xem ra người đời đều đã quên Lận Vô Đạo này rồi.”
Lận lão tổ ngước đôi mắt đục ngầu lên, cơ thể nháy mắt biến mất tại chỗ!
Một giây sau, ông ta vọt tới trước mặt Phùng Mục Trần, hung hăng đánh một quyền!
Nắm đấm nhìn có vẻ tàn tạ ấy lại sáng bóng lên, ẩn chứa năng lượng kinh người!
“Hừ, thật sự cho rằng mình là Võ Thần cảnh thì muốn làm gì cũng được sao?”
Phùng Mục Trần hừ lạnh một tiếng.
Anh ta không hề do dự mà đánh nhau với Lận lão tổ!