“Ha ha… bây giờ cô chỉ là một con kiến đang cố xoay xở mà thôi, khi cô cường đại không gì sánh được, muốn là giết được trăm vạn sinh linh, cô sẽ hiểu bây giờ mình buồn cười thế nào.”

“Tất cả tình cảm, đứng trước tiên đạo đều chẳng đáng nhắc tới!”

Lý Tiểu Khả nghe vậy, kìm nén sự kích động trong lòng lại, hỏi:

“Rốt cuộc là ai, sao lại ở trong cơ thể tôi?”

“Cô không cần biết, dù sao tôi cũng không hại cô. Cô là tôi, tôi là cô!”

Adv



Lâm Phong ra khỏi phòng bệnh định đi mua chút hoa quả, nhưng đúng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là lục sư huynh Phùng Mục Trần gọi.

Anh nhận điện thoại, hỏi:

“Có phải người nhà họ Lận tới không?”

Adv

“Không, anh gọi cho cậu chỉ để báo chuyện với nhà họ giải quyết xong rồi, cậu xử lý chuyện bên Kim Lăng đi, rồi đến Vân Xuyên, không cần đến thủ đô nữa. Anh còn chút việc, cúp máy trước nhé!”

Phùng Mục Trần nói xong thì ngắt máy.


Lâm Phong nhíu mày, tình huống gì đây?

Lẽ nào Long suất thực sự giúp mình đè chuyện đó xuống?

Lúc này di động của anh lại reo lên, là một số lạ, anh suy nghĩ giây lát rồi chọn nghe.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ đã được bóp méo:

“Cậu là Lâm Phong?”

“Cô là ai?” Lâm Phong hỏi.

“Ha ha, là ai không quan trọng. Quan trọng là nếu cậu không đến thủ đô thì Long Soái sẽ gặp chuyện!”

“Có ý gì?”

“Nhà họ Lận phái hai Võ Thần, tám Võ Thánh đỉnh phong tới, đang ép hỏi Long Soái tung tích của cậu! Chỉ là Long Soái không mở miệng, cục diện sắp mất khống chế, có thể sắp đánh nhau rồi!”

Nói xong, đối phương cúp điện thoại.

Đôi mắt Lâm Phong hơi nhúc nhích, rốt cuộc đây là ai? Tại sao lại thông báo cho mình, sao lại biết số điện thoại của mình?

Anh nhớ lại cuộc điện thoại của lục sư huynh, lập tức hiểu ra.


Rõ ràng lục sư huynh không muốn làm to chuyện nên lừa mình, định cùng Long Soái ngăn cản đám võ giả của nhà họ Lận.

“Lục sư huynh, anh thật sự cẩn thận quá đáng! Thế gia tiên đạo thì sao? Cũng chỉ là một con kiến lớn hơn chút thôi.”

Trong mắt Lâm Phong xẹt qua sát ý.

Anh quay đầu nhìn bệnh viện, thầm nghĩ Tiểu Khả đã ngủ, cũng không cần nói tạm biệt. Vì vậy anh gọi điện cho đám người Vân Trung Thiên nói chuyện một lúc, sau đó nhanh chóng chạy về thủ đô.

Cùng lúc đó, trong trụ ở ở thủ đô.

Bầu không khí trong phòng họp đang cực kì ngột ngạt!

Long Soái, Tư Đồ Vân Tiêu và Phùng Mục Trần đang ngồi cùng một phía của cái bàn. Bên còn lại là ba người khác.

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị, hai lão già tóc hoa râm, cả người tỏa ra hơi thở mục nát.

Hai lão già có làn da nhăn nheo, đôi mắt đục ngầu, quả thực như vừa bò từ trong quan tài ra.

Đây là hai vị lão tổ nhà họ Lận, cũng là con bài tẩy cường đại nhất nhà họ!

Hai người họ lánh đời nhiều năm, thử bế quan đột phá cảnh giới cao hơn, kéo dài thọ mệnh.

Mà giờ khắc này, vì chuyện của Lận Vô Song mà họ phải xuất quan!

Họ là cường giả đứng đầu thủ đô, không gì sánh được, dường như đệ nhất thiên hạ, duy ngã độc tôn!

Đây cũng là phong cách của các thế gia tiên đạo bọn họ!

Ngoại trừ ba người đang ngồi thì đằng sau còn có tám trưởng lão nhà họ Lận, tất cả đều khí thế vô cùng, đều là cường giả Võ Thánh đỉnh phong.

Đúng lúc này cửa phòng họp bị đẩy ra.