Cơn đau dữ dội từ trong ra ngoài này đã biến mất khỏi Thales.

Sau khi che miệng vết thương trên cánh tay và vai trái lại, Thales thở hổn hển nhìn vị quý tộc ngay trước mặt này.

“Cảm… cảm ơn ngài.”
Cách đó một đoạn, lưỡi kiếm của huân tước Seychelles loé lên, giải quyết gọn gàng tên sát thủ cuối cùng.

Cạnh cỗ xe ngựa bị lật, Jenny phớt lờ cánh tay chìa ra của Seychelles, lạnh lùng bước tới cạnh một tên sát thủ còn chưa chết.

Dưới cái nhíu mày của hiệp sĩ, nàng dùng sức, đâm một kiếm vào giữa hai mắt tên sát thủ.

Những người qua đường không liên quan đã bỏ chạy tán loạn.

Trong đống bừa bộn và xác chết nằm ngổn ngang khắp đường phố, Thales không tìm được bóng dáng của người hộ vệ bí mật – ‘Hy vọng anh ấy vẫn may mắn còn sống sau làn tên nỏ và sóng âm ma thuật kia, dù gì thì Yodel cũng là một cao thủ cấp Cực’.

Gilbert, người đang nằm uể oải dưới mặt đất, lo lắng nhìn về phía bên này.

Tuy nhiên, kể từ khi nhìn thấy biểu tượng Hoa Diên Vĩ kia, Thales đã biết nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là tìm cách đối phó với người quý tộc trẻ tuổi vừa cứu mình một mạng này – cùng với hiệp sĩ tuỳ tùng của anh ta, người vừa mới dễ dàng đánh bại đám sát thủ.

Hoa Diên Vĩ – Gilbert còn chưa kịp dạy cho Thales về gia huy của các gia tộc, thế nhưng điều này cũng không ngăn cậu hiểu được ý nghĩa ẩn chứa đằng sau biểu tượng này.

Lúc bị đám ma cà rồng bắt đi, lá cờ tung bay phấp phới trên nóc trang viên Vine đã nói cho Người Xuyên Việt rằng, gia tộc lấy loài hoa này làm biểu tượng, không có nhiều thiện cảm cho lắm với vương thất Jadestar.

“…Những người đó…” Vẻ mặt hoảng loạn của Thales y hệt như vẻ mặt tiêu chuẩn của một đứa trẻ bảy tuổi vẫn còn kinh hãi sau khi trải qua nguy hiểm.

Cậu rụt rè nói: “Bọn họ đột nhiên xông lên…”
‘Đứa bé này, thế mà lại có thể đồng hành cùng với người tình của quốc vương và hầu cận thân tín nhất, kiêm cựu đại thần ngoại giao của ông ta…’ Zayen thầm nghĩ: ‘Đồng thời còn bị ám sát trên đường đi tới khu Trung Ương, rốt cuộc thì nó là ai?’
‘Sẽ là một việc ngoài ý muốn ảnh hưởng đến kế hoạch sao?’
“Cậu bé, đừng sợ.

Đã không có việc gì.” Vị quý tộc trẻ tuổi, mặt tròn, mỉm cười và thu kiếm vào vỏ.

Hắn nhìn Người Xuyên Việt bảy tuổi: “Sát thủ là những sinh vật sống ở trong bóng tối.

Rời khỏi nó, bọn chúng sẽ hoàn toàn vô hại, không thể làm được gì.”
“Ta là Zayen Covendier, là một trong số vô vàn quý tộc của vương quốc này.

Chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ không cho phép bọn chúng làm cậu bị thương.”
“Vậy thì, cậu bé, cậu là ai?” Zayen nhướng mày, lễ phép hỏi.

‘Tôi …?’
Thales đang tự hỏi về tình hình trước mắt trong bộ dạng run rẩy của mình.

‘Tôi còn chưa chính thức xuất hiện, chưa được thừa nhận là một Jadestar, nhưng chắc chắn sẽ là cái gai trong mắt những quý tộc có tiềm lực đăng quang.’
‘Vì thế, trước khi tới được cung điện, tuyệt đối không thể để lộ thân phận.’
Thales liếc qua phía Gilbert.

Gilbert đã nhìn thấy Zayen.

Ngay cả khi chiếc mũ dạ trên đầu đã rơi mất và cả người toàn vết thương, cựu đại thần ngoại giao vẫn tập tễnh chống gậy mà bước tới từ phía xa.

‘Ông ấy còn cách một đoạn, không thể giải thích hộ mình’ – Thales thầm nghĩ.


‘Nhưng hiện tại…’
Cậu quay sang nhìn Zayen, chỉ thấy đôi mắt chứa đựng sự hoài nghi của đối phương đang chờ đợi câu trả lời đến từ mình.

.

Chuyên trang đọc truyện -- TR Цмtrцуen.ME --
Nhìn Thales không nói được lời nào, nỗi nghi ngờ trong lòng Zayen càng lúc càng lớn.

Vị công tước trẻ tuổi liếc xung quanh và nhìn thấy Gilbert vẫn còn đang cách khá xa.

‘Nó đang do dự sao? Hay thực sự là do thân phận kỳ quặc, phải chờ Gilbert đến giải vây?’
“Cậu đang chờ bá tước Caso?” Zayen mỉm cười: “Để cho quan ngoại giao xuất sắc nhất từ trước tới nay của vương quốc phải đích thân hộ tống, cậu bé, xem ra cũng có không ít chuyện xưa.”
Cảm nhận được sự nghi ngờ của Zayen, Người Xuyên Việt biết mình không thể tiếp tục giữ im lặng.

Nếu không, cho dù Gilbert có thể che giấu thân phận, thì quý tộc có gia huy Hoa Diên Vĩ này cũng sẽ không dễ gì mà tin tưởng.

“Tôi… Tôi là Thales.” Thales tìm kiếm thân phận kia trong trí nhớ của mình rồi kết hợp nó với hoàn cảnh trước mắt.

Sau đó, với nỗi sợ hãi đặc trưng của một đứa trẻ bảy tuổi, cậu chậm rãi nói: “Bọn họ đều nói… nói tôi là con ngoài giá thú của huân tước Mahn.”
“Mahn?” Zayen nhướng mắt: “Anh hùng của vương quốc trong cuộc chiến Sa Mạc, huân tước Soren Mahn, người đã hi sinh tại tiền tuyến phía Tây một năm trước?”
‘Con ngoài giá thú của “Người Xung Phong” Mahn?’
‘Chẳng phải lãnh địa và trang viên Mahn đã bị thu hồi rồi hay sao?’ Zayen nhíu mày.

Lòng bàn tay Thales từ từ đổ mồ hôi.

Gilbert mới chỉ nói cho cậu những điều cơ bản về trang viên Mahn, chứ chưa nói huân tước Mahn thực sự là người như thế nào.

“Tôi không biết, bọn họ không nói gì về chuyện… của cha tôi.” Thales cúi đầu, nói trong sự mất mát.

Cuối cùng thì Gilbert cũng đã đi tới trước mặt hai người.

Với sắc mặt kinh ngạc và lo lắng, cựu đại thần ngoại giao run rẩy cúi đầu chào Zayen:
“Cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ.

Không ngờ lại gặp ngài ở đây, công tước Covendier.”
Zayen liền vội vàng bước tới, đỡ lấy Gilbert người đầy vết thương, nhìn như sắp ngã.

Lúc này, ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm trang.

“Bá tước Caso, ta thà rằng gặp ngài vào một dịp khác và cùng nâng cốc trò chuyện,” Zayen tỏ vẻ chân thành: “Còn hơn là phải ra tay giúp đỡ trong một vụ ám sát đê hèn như thế này.”
‘Bá tước Gilbert Caso…’ Zayen lặng lẽ hồi tưởng thân phận của người này.

“Con Cáo Xảo Quyệt” của Star.

Đây là biệt hiệu mà các vương quốc khác, đứng đầu là Aixenter, dùng để gọi bá tước Caso sau khi ký kết “Hoà ước Pháo Đài” – khi đó ông vẫn chỉ là người vừa mới thừa kế tước vị của cha mình, tử tước Caso – ‘Điều này cũng đã đủ chứng minh thủ đoạn và trí tuệ của người này rồi’.

Mười hai năm trước, với tư cách là người đại diện cho Star đứng ra đàm phán, ông đã khéo léo chia rẽ chư quốc, gần như chỉ dùng sức của một người để ngăn cản dã tâm xuôi Nam của rồng phương Bắc.

Đồng thời ông cũng là quý tộc đầu tiên của Star được phong từ tử tước lên bá tước chỉ vỏn vẹn dựa vào chiến công ngoại giao.

Khi mà tin đàm phán thắng lợi truyền đền, gần như toàn bộ Star đã điên cuồng hò reo, ăn mừng dấu chấm hết của Năm Đẫm Máu.

‘Nếu không phải do nguyên nhân chính trị, thì ông ta, người mà chạm vào là bỏng tay trên chính trường năm đó, gần như chắc chẵn đã là thủ tướng kế nhiệm của bệ hạ Kaiser rồi.’
‘Đâu đến lượt lão già Cullen kia?’

‘Ông ta chính là nhân tài hiếm có của Star.

Nếu như có một ngày…’ – Zayen thầm nghĩ – ‘… thì ông ta sẽ là cánh tay đắc lực.’
Ngay sau đó, hắn lộ ra biểu cảm nghiêm túc: “Tôi sẽ dặn dò cảnh sát.

Bất luận vụ ám sát hèn hạ này bắt nguồn từ đâu, đều không thể tha thứ! Kẻ chủ mưu sẽ phải trả giá!”
Tương tự, Gilbert cũng đang suy đoán về người đứng trước mặt mình này, công tước trẻ tuổi mới được sắc phong vào hai năm trước, đến từ gia tộc Covendier – một trong sáu đại gia tộc.

Hai năm trước, khi mà vị công tước già qua đời trong bi kịch gia tộc đáng tiếc ấy, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, gia tộc Covendier – khi ấy đã có những dấu hiệu suy tàn – cùng với lãnh địa Bờ Nam giàu có, sẽ bị chia năm sẻ bảy bởi cuộc nội chiến không ngừng.

Thậm chí bệ hạ cũng đã viết xong chỉ dụ, đồng thời đạt được thoả thuận với các gia tộc khác để nhúng tay vào cuộc nội chiến gia tộc này – với mục đích thu về lợi ích.

Mãi cho đến khi vị công tước trẻ tuổi, người được đồn là có mâu thuẫn với gia đình, vượt biển trở về sau cuộc du lịch đến đại lục phía Đông xa xôi.

Trước sức ép của ba người anh em họ quyền lực khác, dưới con mắt ngạc nhiên của tất cả các quý tộc, Zayen đã hợp nhất Hoa Diên Vĩ tam sắc và lãnh địa Bờ Nam thành một gia tộc cao quý, một thế lực hùng mạnh, giàu có nhất Star.

“Thưa ngài Covendier,” Gilbert cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Ơn nghĩa của ngài tôi khắc sâu trong tâm khảm.

Nhưng mà, trước đó, tôi phải…”
Đúng lúc này, Thales đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng duy nghĩ của hai người.

“Quý ngài Caso,” Trong ánh mắt của hai người, Thales bảy tuổi buồn bã cúi đầu và nói với giọng miễn cưỡng: “Tôi… tôi không muốn thừa kế trang viên Mahn nữa.”
Ánh mắt mỏi mệt của Gilbert khẽ chuyển động.

‘Thales, đang nhắc nhở mình’ – ông ta nói thầm.

“Tôi chỉ là một đứa con ngoài giá thú, thậm chí mới chỉ gặp mặt cha mình vài lần.

Ngay từ đầu đã không có quyền gì, hơn nữa…” Thales vừa run rẩy, vừa ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ: “Sự việc vừa nãy, tôi không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Tôi chỉ muốn quay về làm một Thales không có dòng họ!”
“Cậu bé, ta hiểu tâm trạng của cậu.

Bị cuốn vào vòng xoáy thừa kế, vĩnh viễn sẽ không phải là một hồi ức vui vẻ gì… Vô cùng cảm ơn ngài công tước… thế nhưng,” Gilbert thở dài, ánh mắt sáng lên: “Đây là mệnh lệnh của bệ hạ.”
“Chúng tôi cần phải tới cung điện Phục Hưng ngay lập tức, vị công tước này!” Sau khi đã băng bó vết thương, Jenny tiến lại gần với sắc mặt bất thiện và xen ngang vào cuộc đối thoại.

Nàng hơi bối rối, không dám nhìn vào Thales và Gilbert mà chỉ nhấn mạnh vào việc phải rời đi với một biểu hiện ngang ngược.

Nhưng khi nàng định kéo lấy cánh tay của Thales thì lại bị Seychelles ngăn lại giữa không trung.

Người sau chỉ lạnh lùng nhìn về phía công tước trẻ tuổi, chờ đợi quyết định của hắn.

“Thứ lỗi vì đã làm gián đoạn,” Zayen nheo mắt: “Cho nên vị này… Thales, là người chuẩn bị thừa kế gia tộc Mahn?”
Gilbert quay sang nhìn Thales với ánh mắt phức tạp.

“Đây là nhiệm vụ của bệ hạ, vốn không nên tự ý tiết lộ, thế nhưng nếu như chủ nhân của Hoa Diên Vĩ tam sắc đã hỏi…” Gilbert khẽ than, gật gật đầu: “Bệ hạ đã hạ lệnh đưa đứa trẻ này tới gặp người để giao di sản của cha, bao gồm cả trang viên Mahn cho nó.”
“Ngài biết, huân tước Mahn đã quật khởi trong cuộc chiến Sa Mạc và có một tình bạn sâu sắc với bệ hạ khi còn sống.

Mà sau khi ông ấy chết đi, đất đai và tài sản đều được giao cho vương thất quản lý…” Gilbert tiếp tục nói dối mà mặt không đổi sắc: “Mãi cho đến khi có người phát hiện ra đứa con ngoài giá thú của ông ấy.”
“Hiển nhiên là cũng có người không hài lòng với người thừa kế của huân tước Mahn…” Gilbert nhìn xác đám sát thủ nằm ngổn ngang trên mặt đất, lo lắng: “Phải biết rằng, đó là một trang viên cực kì rộng lớn.


Mà sau khi huân tước Mahn qua đời, bỗng dưng có rất nhiều thân thích xuất hiện.”
Zayen nhìn Thales, tầm mắt ngưng tụ trong hai giây.

‘Đứa con hoang mồ côi của anh hùng?’
‘Đến cung điện Phục Hưng? Tiếp nhận bệ hạ sắc phong và kế thừa tài sản?’
‘Vào thời điểm này?’
‘Cùng với…’ Hắn liếc qua Jenny.

‘Trưởng nữ quan cung đình, người tình của bệ hạ?’
Phía xa xa, có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt và những tiếng bước chân ngay ngắn đồng loạt truyền đến.

Dường như đội phòng vệ và cảnh sát cuối cùng cũng đã đến.

Sự lo lắng hiện lên trên gương mặt của Jenny.

Sắc mặt Gilbert không thay đổi, thế nhưng Thales biết, nhất định ông không mong muốn bản thân cậu bị bại lộ trước ánh mắt công chúng.

Kể cả là với thân phận “con ngoài giá thú của huân tước Mahn”.

“Thì ra là thế, chẳng trách bệ hạ lại coi trọng việc này như vậy,” Ngay khi ba người còn đang hồi hộp chờ đợi, Zayen đột ngột nhoẻn miệng cười: “Huân tước Mahn không những từng là chiến hữu của bệ hạ, mà còn là anh hùng của Star.

Huyết thống của ông ấy thực sự không nên bị biến mất trong những âm mưu xấu xí như này.”
Thales cảm thấy nhẹ nhõm.

“Nhưng hai người đã bị thương không nhẹ,” Zayen liền tỏ ra lo lắng: “Cũng may là đội phòng vệ và cảnh sát đã đến.

Hai người đều có thể nhận được sự hỗ trợ và điều trị y tế từ họ, hơn nữa cũng phải giải thích về vụ ám sát.”
“Còn đứa bé này, nếu như đã là mệnh lệnh của bệ hạ,” Zayen thản nhiên nói: “Hai người có thể giao nó cho ta, ta cũng đang trên đường tới cung điện Phục Hưng.”
Gilbert và Jenny đồng thời biến sắc.

“Thưa ngài công tước! Như vậy thì quá phiền toái cho ngài!” Gilbert quyết đoán lên tiếng: “Hơn nữa đây cũng là nhiệm vụ của tôi…”
“Sự an toàn của đứa bé này nên được đặt lên hàng đầu! Nó đã trải qua một vụ ám sát! Hơn nữa…” Giọng Zayen chan chứa cảm tình.

Hắn quỳ một gối xuống, xé rách một bên ống tay áo để băng bó vết thương cho Thales: “… con mồ côi của anh hùng, xứng đáng để ta làm như vậy.”
Vẻ mặt Thales trở nên cứng đờ.

‘Quá vụng về’ – Zayen lạnh lùng thốt lên trong lòng.

‘Trong thời điểm quan trọng như này, cử hầu cận tín nhiệm nhất và tình nhân của mình đi đón đứa con mồ côi của một quý tộc cấp thấp?’
‘Kể cả người quý tộc ấy là đồng đội đồng sinh cộng tử với quốc vương trên chiến trường!’
‘Chắc chắn đứa bé kia có vấn đề!’
Zayen gật đầu, mỉm cười với bọn họ.

Sau đó hắn lộ ra một biểu cảm “không cần phải lo lắng”: “Đã có danh nghĩa của Hoa Diên Vĩ, cộng thêm thực lực của Seychelles, không cần phải lo lắng về an toàn của nó nữa.”
Cảm nhận được ánh mắt của Zayen, Thales thấy lạnh sống lưng.

“Zayen Covendier!” Jenny giận dữ bước tới, nhưng lại bị Seychelles và kiếm của hắn ngăn lại.

“Lùi về sau, quý cô.” Hiệp sĩ cấp Cực, Seychelles không hề nhượng bộ chút nào, ánh mắt lạnh lùng: “Đây là ý muốn của công tước, cũng là sứ mạng của tôi.”
Hai hàng lông mày của Gilbert đã nhíu không thể chặt hơn.

Ông nhìn về phía một vị công tước và một hiệp sĩ cấp Cực, nhanh chóng suy tư biện pháp.

“Thưa ngài Covendier! Việc này cũng không thoả đáng!” Gilbert chưa bao giờ dùng giọng nghiêm túc như thế để nói chuyện: “Đây là bệ hạ…”
“Không ai có thể nghi ngờ lòng kính trọng của ta dành cho bệ hạ!” Zayen cao giọng, nhìn chăm chú vào người Thales: “Nhưng hiển nhiên là xe ngựa và hộ vệ của ta, so với các người đang bị thương nặng, thích hợp hơn với nhiệm vụ của bệ hạ.”
“Hay nên nói là,” Zayen quay đầu, lời nói của hắn khiến người ta lo sợ: “Hai người còn có chuyện gì gạt ta?”
Gilbert nhất thời nghẹn lời.

Jenny ánh mắt lạnh lùng, siết chặt chuôi kiếm bên hông – nàng đã chuẩn bị tốt liều mạng cướp người.

Thales cũng lo lắng.


‘Đi cùng người này?’
‘Sao có thể!’
‘Nhưng sau khi Yodel mất tích, dùng sức mạnh thì chỉ có thể đem đến kết quả ngược lại mà thôi.’
‘Làm sao bây giờ?’
Thales điên cuồng tự hỏi các phương án giải quyết, thậm chí ngay cả thứ sức mạnh trong cơ thể kia cũng đã được cậu cân nhắc qua!
“Cậu bé, đừng lo lắng.

Bệ hạ Kaiser được biết đến với sự chính trực và vô tư của người,” Zayen nhìn thấy biểu hiện của ba người, càng chắc mẩm về suy đoán của mình.

Hắn cười nhẹ, trào phúng: “Hơn nữa, cậu là huyết thống của huân tước Mahn, kế thừa tài sản của cha, chẳng phải là một việc hoàn toàn hợp lý hay sao?”
“Cậu nên kiêu ngạo vì cha mình.

Ý chí quyết tử xung phong của ông ấy trong chiến dịch Tế Đàn đã cứu cả cuộc chiến Sa Mạc đấy.”
“Xin hãy cho phép ta hộ tống cậu rời đi để bày tỏ lòng kính trọng đối với anh hùng.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Zayen, Thales cảm thấy da đầu mình tê dại.

Cậu còn chưa nghĩ ra biện pháp.

Gilbert đang ngưng trọng và Jenny đang lo lắng dường như cũng chưa nghĩ ra.

Khoé miệng Zayen nhếch lên.

Hắn đứng dậy, giơ tay phải: “Xin mời, vị này… quý ngài Thales trẻ tuổi?”
Thales hít sâu một hơi, rồi liếc qua vị quý tộc trung niên và nữ quan cung đình.

‘Xem ra đã hết cách.’
Ngay lúc đó, chủ nhân của những tiếng bước chân nghiêm chỉnh kia rốt cuộc cũng tiến vào tầm mắt của mọi người!
Có ít nhất hàng chục chiến sĩ tinh nhuệ lặng lẽ, ngay ngắn tiến đến.

Họ được trang bị giáp sắt, trường kiếm, khiên bạc, mũ sắt, thậm chí còn cả súng Ma Năng và nỏ chuyên dụng của bộ binh.

Tất cả xông vào với khí thế tràn ngập và vây quanh tất cả những người ở đây!
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi!
Seychelles là người đầu tiên nhìn thấy trang bị và biểu tượng trên người những chiến sĩ đó.

Hắn tiến lại gần công tước với sắc mặt không tốt và nhỏ giọng nói:
“Không phải cảnh sát và đội phòng vệ!”
“Là Vệ binh Hoàng Gia!”
Sắc mặt Zayen đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

Gilbert và Jenny nhìn thấy rõ người dẫn đầu những chiến sĩ tinh nhuệ, đằng đằng sát khí này.

Vẻ mặt cả hai đều giãn ra.

Đó là một dáng người thấp bé, mặc áo choàng, đầu và mặt được quấn chặt.

“Nhân danh vương quốc Star.”
Thales đột nhiên phát hiện giọng nói sau chiếc áo choàng kia lại là một giọng nữ trẻ tuổi.

Bóng dáng thấp bé đó bước tới, gãi gãi đầu.

“Nhân danh quốc vương tối cao.”
Nhưng mà dường như chủ nhân của giọng nói đó không quen với những tình huống như này, và cũng không quen với cách nói như vậy.

Chỉ nghe thấy nàng hô tiếp:
“Nhân danh Kai… Kais… Kaiser… ừm… Jade… ai da thật khó phát âm!”
“Tóm lại! Là nhân danh nhà vua của các người.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thales, bóng dáng thấp bé đó chống nạnh, giơ một tay lên và chỉ vào từng người đứng tại đây, giận dữ nói:
“Đưa quý cô Jenny, ông chú tóc xám và thằng nhóc kia nữa…”
“Đưa tất cả vào cung điện của ông ta đi!”.