Yodel, Gilbert, cùng với Jenny thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thales với sắc mặt lo lắng.

Ba người lặng lẽ bước đi với ba nhịp độ và ba tâm trạng khác nhau ra khỏi phòng tiệc.

Trong căn phòng đầy những ngọn đèn Bất Diệt, chỉ còn lại Thales đang ngồi ở trên ghế chính và Morat đang đứng ở phía xa xa.

Yên tĩnh.

Nhưng căng thẳng đến lạ thường.

Thales giả vờ ra vẻ thoải mái bằng cách thả lỏng bả vai.

Sau đó cậu nở một nụ cười thường được ăn mày ở thời đại này dùng.

Nhưng cậu vẫn cảm giác được, ánh mắt như muốn giết người của ông lão áo đen vẫn dán chặt vào mình.

Thales cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ ngay trước mắt.

Những nghi ngờ liên tục xuất hiện trong đầu cậu cùng với chút thông tin ít ỏi.

‘Thủ lĩnh Bí Khoa.’
‘Người đứng đầu cơ quan tình báo.’
‘Hắc Tiên Tri.’
‘Rắn độc.’
‘Biết thân phận ăn mày trước đây của mình.’
‘Và cả phố Chợ Đỏ … cùng với Ma Năng Sư.’
“Ta sẽ không nói những lời vô nghĩa nữa, con trai,” Dường như Morat đã mất kiên nhẫn.

Ông ta từ bỏ thái độ dịu dàng trước đây, giọng nói khàn khàn trở nên vô cùng chói tai:
“Ta chỉ muốn biết về cái đêm cậu trốn thoát khỏi phố Chợ Đỏ.”
“Về tất cả lời nói của Ma Năng Sư Khí vào thời điểm mà hắn gặp phải cậu.”
‘Làm cách nào mà ông ta biết Asda đã nói chuyện với mình?’
‘Yodel, đã bán đứng mình sao?’
Đại não Thales vận hành một cách điên cuồng, chỉ có điều lượng thông tin và biến số cần phải xử lý lúc này quá nhiều.

‘Đến cùng thì Yodel đã nói với ông ta những gì? Nói bao nhiêu? Morat biết cái gì?’
‘Về Asda, về bang Bình Máu, về … Ma Năng của mình “mất kiểm soát”?’
‘Nhưng dù sao đi chăng nữa’ – Thales cố khẳng định trong sự thấp thỏm – ‘Mình phải đảm bảo cho an toàn của bản thân trước.’
Kể từ sau buổi tối ấy, từ sau khi Quide đi tới phòng số sáu để tìm kiếm tiền giấu trộm, cậu, Thales – ăn mày, hoặc Thales – người sắp thừa kế, đã quen với việc tìm đường sống mong manh giữa một vận mệnh bấp bênh, thăng trầm và cô độc.

“Cái gì?” Biểu cảm của sự nghi hoặc hiện lên trên mặt Thales.


Sau đó cậu nói liền mạch: “Ồ, Ma Năng Sư! Ý ông là các lão đại trong truyền thuyết của bang Bình Máu á?”
Morat hơi nheo mắt, như thể đang phân vân và do dự.

Thales giả vờ như đang nhớ lại, gãi gãi đầu: “Đêm hôm đó à, tôi nhớ mọi thứ rối tung lên, khắp nơi đều là … lời của lão đại bang Bình Máu …”
Nhưng sự tình không hề xảy ra như cậu nghĩ.

“Con trai!”
Cậu bị xen ngang.

Morat gõ cây gậy chống của mình xuống đất với khuôn mặt vô cảm.

“Với nói dối và diễn kịch, cậu rất có năng khiếu.

Nhưng thứ ta muốn hỏi là,” Morat đột ngột mở mắt, con ngươi đen kịt chiếu thẳng vào mắt Thales khiến người ta có thể cảm thấy ớn lạnh: “Bạn cũ của cậu, Asda Sakern!”
Thales giật mình.

“Ta lặp lại lần nữa.”
“Trước khi Yodel xuất hiện và phong ấn hắn, Asda, đến tột cùng đã nói những gì?”
Ánh mắt Morat sáng rực lên khi chờ đợi câu trả lời.

Thales bị xen ngang nên đã ngừng lại và cúi đầu xuống.

‘Ông ta đã biết những gì?’
‘Ông ta biết mình đã gặp được Asda? Hay đã trực tiếp nhìn thấy mình?’
‘Bất luận là như thế nào’ – Người Xuyên Việt cảm thấy bồn chồn ở trong lòng – ‘đều rất không ổn’.

‘Ông lão này’ – Thales cố gắng giữ bình tĩnh – ‘có lẽ là người khó đối phó nhất mà mình từng gặp phải.’
‘Nhưng nếu ông ta đã hỏi, tức là còn chưa biết’ – Thales nghĩ thầm – ‘lời nói của Asda với mình.’
‘Đặc biệt là việc mình và Asda là đồng loại.’
Nhưng câu tiếp theo của Morat đã khiến suy nghĩ của cậu đổ vỡ.

“Để ta nhắc nhở cậu một chút, con trai,” Morat nở nụ cười khó coi:
“Asda, đã tìm ra được một Ma Năng Sư mới sinh, đúng không?”
Một giây ấy, tâm trạng Thales như rơi vào hầm băng!
‘Yodel,’ – Người Xuyên Việt suy nghĩ trong hoảng loạn – ‘Đến tột cùng anh đã nói với ông ta những gì?’
‘Vì sao ông ta có thể khẳng định như thế?’
“Ha ha.” Morat bật ra một tràng cười quỷ dị.

“Mọi người đều sợ hãi ta, không phải là không có nguyên nhân.” Ông lão áo đen chống gậy, bước từng bước lại gần Thales.

Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí Thales còn nảy ra ý định chạy trốn ra bên ngoài.


“Ta là một người dị năng.

Cho dù ta không hề thích dị năng này, nhưng xác thực là nó đã giúp ta rất nhiều.”
Thales cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Về Ma Năng Sư Khí, cậu không cần nói dối.”
“Ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng ở trong não bộ của cậu – Asda, ôi, cái tên mặt trắng, áo lam, đẹp trai ấy! Ông trời ơi, hắn vẫn còn trẻ như vậy!”
Lời nói của Morat không khác gì lấy búa tạ đập vào ngực Thales!
Nhưng Morat đang rất hưng phấn còn chưa dừng lại.

Từng câu, từng lời của ông ta khiến tâm trạng Thales ngày càng lạnh lẽo.

“Trên tay Asda là cái gì ấy nhỉ? Một quả bóng màu xanh?”
“Nhìn ba viên thịt hình cầu kìa, hắn vẫn thích chơi nén người như vậy sao?”
“Chà, sao xung quanh tối om thế? Cuối cùng thì các người đang ở chỗ nào?”
Khuôn mặt Morat đầy vẻ thích thú, tựa như ông ta đang đọc một bản du ký hết sức thú vị vậy.

Thales, lúc này tâm trí đã trống rỗng, bắt đầu run rẩy trong vô thức.

‘Áo lam?’
‘Mặt trắng?’
‘Nén người?’
‘Tối om?’
‘Sao ông ta có thể biết được? Sao có thể biết được?’
Thậm chí Thales còn cảm việc hít thở của mình sắp bị ngưng trệ.

Phảng phất như Morat đã thấm mệt, ông ta đưa tay lên xoa xoa mũi: “A, sử dụng năng lực này thực sự rất vất vả.

Không thể dùng thường xuyên.”
Sau đó Morat nhếch môi, nở một nụ cười với đống nếp nhăn trên mặt và nhìn về phía Thales đang dại ra:
“Đây là lý do vì sao mà người khác đều gọi ta là “Hắc Tiên Tri”.”
Thales bị sốc tới mức không nói nên lời.

Chỉ thấy Morat hơi mở miệng, rồi nói ra những lời chẳng khác nào kịch độc đối với Người Xuyên Việt:
“Đúng, con trai.”
“Ta có thể đọc được suy nghĩ.”
Lúc này, Thales mới chính thức cảm giác được – tại vạ của cậu đã tới.

………
“Làm sao bây giờ,” Đứng trên hành lang tầng hai, nữ quan cung đình hạng nhất, Jenny nhìn hai người đàn ông trước mặt với sắc mặt không vui: “Hai người đều đã biết năng lực của Morat.


Ông ta sẽ dùng bí mật, tin tức, lời đồn thổi, … – tất cả những thứ mà mọi người có thể nghĩ đến – để khống chế bất cứ người nào mà ông ta muốn.”
“Vậy mà hai người lại yên tâm để đứa bé kia …” Jenny bước vài bước, giọng oán hận: “Cho dù nó rất thông minh, rất trưởng thành, rất có tiềm lực … Thế nhưng ông ta chính là Hắc Tiên Tri!”
“Một Hắc Tiên Tri không gì không biết!”
“Tôi hiểu rõ năng lực của ông ta,” Gilbert nói một cách nặng nề: “Cô cho rằng, nếu không có sự hỗ trợ của Bí Khoa, thì “Hoà ước Pháo Đài” năm đó đã được ký kết bằng cách nào?”
“Vậy mà ông còn bỏ mặc cậu ấy … Tên khốn Kaiser kia, không biết đang nghĩ cái gì nữa!” Jenny tức giận, vỗ mạnh một phát vào lan can với lực cực lớn khiến nó bị móp mất một miếng.

Ngay lúc này, Gilbert nhíu mày, đột nhiên quay đầu lại.

Jenny cảm giác được điều gì đó khác thường, cũng quay đầu.

Trong hành lang rộng lớn như vậy, ngoại trừ những hộ vệ đứng im không nhúc nhích ra, cũng chỉ còn hai người bọn họ.

Không biết từ lúc nào, Yodel đã biến mất.

Một lần nữa.

………
Cùng lúc đó.

Tại cửa thành phía Bắc của thành Vĩnh Tinh, lính canh và đội phòng thủ chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc.

Họ sắp sửa kéo cánh cổng lớn xuống, rồi đóng cửa thành làm bằng loại đá đen kịt lại.

‘Hôm nay lại là một ngày yên tĩnh …’ Đội trưởng đội phòng thủ nghĩ như vậy trong ca cuối của mình.

Rồi anh ta vẫy vẫy tay, chuẩn bị đổi ca.

Nhưng đúng lúc này, trên tường thành, những người lính canh tinh mắt đã trông thấy một vài người đang cưỡi ngựa, phi nhanh về phía vương đô ở xa xa.

Đằng sau bọn họ là một lá cờ trắng.

“Từ từ! Đừng đóng cổng thành vội!” Một lính gác hét lớn lên với những người đồng nghiệp đang đứng ở gần cổng: “Có ngựa phi nhanh! Hẳn là người đưa tin!”
Vị đội trưởng nghi hoặc, bước lên tường thành và nhìn về phía đội kỵ binh ở xa kia.

Tận cho đến khi đối phương tới gần, anh ta mới kinh ngạc nhận ra họ đang cầm một lá cờ có biểu tượng đại bàng tung bay trên nền trắng ở trong tay.

‘Đại bàng tung bay trên nền trắng?’
‘Trạm canh gác cách đây năm trăm dặm đã không chặn họ lại, vậy thì hẳn đây là một tin tức quan trọng, thế nhưng …’
Với sắc mặt nghiêm trọng, vị đội trưởng hét lên:
“Phía trước là vương đô! Chậm lại ngay lập tức!”
“Đội phòng thủ! Đội hình đánh chặn!”
Dưới cổng thành, vài chục binh lính thuộc đội phòng thủ đồng loạt hét lớn, rồi rút kiếm ra khỏi vỏ và ghép khiên thành một bức tường.

Những vì sao lấp lánh che kín cửa thành, tạo thành một trận hình chặn đứng các kỵ binh đang lao đến.

“Các hiệp sĩ, chậm lại! Báo cáo thân phận và nhiệm vụ!” Đội trưởng hô lớn ra phía ngoài thành.

Chỉ thấy hiệp sĩ dưới thành ngẩng đầu lên, nhưng tốc độ thì vẫn không đổi.


Hắn giơ một cuộn giấy ra và hét lớn:
“Thư khẩn đến từ lãnh chúa của lâu đài Mùa Đông, công tước thủ hộ lãnh thổ phía Bắc, Val Arunde!”
“Cấp bậc khẩn cấp: cấp bảy!”
“Trình trực tiếp cho bệ hạ!”
“Không ai được cản đường!”
“Ngài công tước sẽ đến ngay sau!”
“Đây là con dấu của ngài ấy!”
Trong lúc nói chuyện, hiệp sĩ kia giơ tay lên, ném cuộn giấy được buộc vào viên đá bay lên tường thành.

Sau đó, nó được vị đội trưởng có thực lực cấp Siêu Phàm này chộp vào trong tay.

‘Là một cao thủ, không hổ là hiệp sĩ ở lãnh thổ phía Bắc.’ – Vị đội trưởng cảm nhận được sức mạnh truyền từ cuộn giấy vào tay mình.

Sau khi gỡ lớp sơn ra và liếc chữ ký và dấu ấn ở trên đó, anh ta gật gật đầu.

“Mọi người, giải tán! Lập tức cho qua!”
“Vô cùng cảm kích!” Các hiệp sĩ lao nhanh qua những người lính đã nhường đường.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, họ liều mạng quất ngựa, phóng nhanh về phía trung tâm của vương đô.

“Nhanh hơn! Tăng tốc! Nhanh hơn nữa!” Hiệp sĩ dẫn đầu điên cuồng thúc giục toàn đội không chút do dự.

Đội trưởng nhìn những hiệp sĩ đã đi xa với vẻ mặt không tốt: “Đừng vội đóng cửa.

Nếu như những gì anh ta nói là thật thì chúng ta còn phải nghênh đón một vị công tước phía Bắc nữa.”
‘Cấp bậc khẩn cấp, cấp bảy?’
‘Kể từ khi nhậm chức, lúc mình gặp được báo cáo và thư từ khẩn cấp nhất là lúc mà bệ hạ dẫn theo liên quân đánh bại người Hoang Cốt và người Thú đúng không nhỉ? Không nhầm thì lúc đó mới là cấp sáu?’
‘Chuyện gì đang xảy ra?’
Trong lòng anh ta vô cùng nghi hoặc.

Vị đội trưởng hơi do dự, nhưng vẫn quyết định quay sang hỏi người đồng nghiệp của mình:
“Lần cuối có tin khẩn cấp bảy là khi nào?”
Các thành viên đội phòng thủ đều quay ra nhìn nhau với vẻ mặt ngơ ngác.

“Chúng ta có cấp bậc khẩn cấp tới cấp bảy cơ à?” Một người lính trẻ tuổi thậm chí còn gãi đầu và hỏi như vậy.

Im lặng một lúc.

“Có, cấp bảy.”
Một giọng nói nặng nề vang lên.

Tất cả binh lính quay đầu, đồng loạt nhìn về phía một người lính già đang đứng ở trong cùng.

Chỉ thấy khuôn mặt ông tái mét, như thể đang nhớ lại những hồi ức cực kì đáng sợ:
“Lần cuối …”
Đôi môi ông ta trắng bệch, miệng lẩm bẩm:
“Là mười hai năm trước.”.