Đội hộ vệ mời vị khách tới chơi tiến vào trong phòng tiệc dùng để chiêu đãi khách trên tầng hai của sảnh Mindis, rồi cẩn thận đóng cửa chính lại.
“Nói cho xong những lời ông muốn nói.
Sau đó rời đi.” Dưới ánh sáng từ những ngọn đèn trang hoàng khắp đại sảnh, Jenny đứng ngăn ở trước người Thales và nhìn ông lão áo đen ở trước mặt với vẻ lạnh lùng.
Thales bình tĩnh nhìn ông lão tang thương đang chống cây gậy, run rẩy như sắp ngã ở trước mặt.
Trong lòng cậu vô cùng nghi hoặc.
“Vẫn lạnh lùng như trước nhỉ, cảnh sát Bajkovic?” Trong đại sảnh trống trải, giọng nói già nua, khàn khàn của Morat truyền đến tai Thales.
Nó vô cùng khó nghe và khiến người ta cảm thấy khẩn trương trong vô thức.
Chỉ nghe ông ta đùa cợt: “Tốt xấu gì chúng ta đã hợp tác ăn ý không chỉ một lần.”
“Hợp tác?” Jenny cười lạnh: “Ai sẽ đi hợp tác cùng một con rắn độc? Khi đó là mệnh lệnh của bệ hạ, không thể không tuân theo mà thôi.”
“Thật khiến cho ta thất vọng,” Morat lắc lắc đầu với vẻ tiếc nuối, tựa như ông ta thực sự đang rất đau lòng: “Ta còn tưởng rằng, chúng ta ở chung một chiến tuyến đấy.
Con biết, ta luôn coi con như là con gái của mình.”
Trong lúc nói, đôi mắt Morat loé sáng: “Con biết đấy, như một đứa con gái “ruột thịt” mà ta tự tay nuôi nấng.”
Morat hơi nhấn vào từ “ruột thịt”.
Thales hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy Jenny, người trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, khuôn mặt nàng đột nhiên cứng lại, cứ như thể vừa bị người bóp chặt vào cổ họng vậy.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng!”
Gilbert đứng một bên xen ngang vào cuộc đối thoại của hai người.
Chỉ thấy sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc: “Huân tước Hansen, ngài biết tầm quan trọng của nơi này đối với vương quốc.
Vui lòng lược bỏ bớt những lời thăm dò và hàn huyên không cần thiết đi.”
Thales càng thêm ngạc nhiên – Gilbert từ trước đến nay vẫn luôn khéo léo – dường như đang hơi tức giận?
“Chúng ta đều biết ngài là “Người đứng đầu cơ quan tình báo”, nắm giữ Bí Khoa của vương quốc mà khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải biến sắc.
Star không thể thiếu được sự cống hiến của ngài,” Vẻ mặt Gilbert lạnh lùng, ngôn từ sắc bén: “Bởi vậy, diện kiến “chủ nhân” tương lai trước cũng là việc nên làm.
Cho nên, kính mong ngài không trì hoãn thêm … Vị này, đây là ngài Thales.”
Gilbert cố ý nhấn mạnh vào từ “cơ quan tình báo” cũng như “chủ nhân” trong lời nói của mình.
Thales đột nhiên tỉnh ngộ.
Từ trước là nói cho cậu nghe, từ sau là để cảnh cáo Morat.
‘Người đứng đầu cơ quan tình báo.’ – Thales cất tin tức nào vào trong óc.
Bầu không khí xem chừng có vẻ không được tốt cho lắm.
Gilbert kính cẩn lùi lại một bước, để Thales đang đứng sau người lộ diện hoàn toàn trước mắt Morat.
Khoảnh khắc ấy, Thales cảm thấy dường như trong cặp con ngươi đen kịt kia ẩn chứa thứ ma lực thần bí nào đó.
Như thể muốn nhìn xuyên qua người cậu.
Thậm chí, Thales còn có cảm giác “khó thở” khi bị nó nhìn vào.
Morat chậm rãi tiến lên phía trước.
Âm thanh cây gậy chống gõ xuống mặt đất vang lên theo một tiết tấu chẳng lành.
“Cộp … cộp … cộp ...”
Sau người hắn, hộ vệ Yodel đeo mặt nạ cũng chậm rãi tiến lên.
“Khoảng cách này là đủ rồi.” Gilbert lạnh lùng.
“Bá tước Caso, không hổ là người hầu cận được bệ hạ tín nhiệm nhất,” Ánh mắt Morat vẫn nhìn gắt gao về phía Thales.
Giọng nói già nua, khàn khàn tiếp tục vang lên: “Ta rất khâm phục sự trung thành của ngài đối với chủ nhân.
Bất luận là đối với tiên vương, hay là “nhóm người thừa kế” của ngài ấy.”
Thales nhận ra ông ta cố tình nhấn mạnh vào từ “nhóm người thừa kế”.
Trong giây phút ấy, cậu đột nhiên cảm giác được, sau khi lời nói của Morat ngừng lại, khí thế sắc bén như kiếm của Gilbert cứ như bị nghẹn lại.
Cựu đại thần ngoại giao giỏi về ngôn từ, tư duy nhanh nhẹn – bá tước Caso – lúc này cũng cắn chặt hàm răng, không nói gì, mặc cho Morat tiến lại gần.
Nhìn ông lão đang từ từ bước tới, Thales đổ mồ hôi lạnh.
‘Đến tột cùng thì đây là nhân vật gì?’
‘Vỏn vẹn chỉ dựa vào vài câu nói, vài trọng âm, đã có thể khiến một Jenny mạnh mẽ và một Gilbert sắc sảo phải cam tâm lùi về phía sau, không nói được bất cứ lời nào?’
“Cho nên, quý ngài nhỏ tuổi này,” Morat nặn ra một nụ cười từ đống nếp nhăn trên khuôn mặt, nhìn nó thì có vẻ ôn hoà nhưng lại có thể khiến người thấy lạnh sống lưng: “Trốn được khỏi tay của Ma Năng Sư, khỏi phố Chợ Đỏ, đúng là không dễ dàng gì.”
Ma Năng Sư?
Jenny và Gilbert nghe thấy vậy, đồng loạt nhìn sang Thales với sắc mặt khác thường.
Trái tim Thales thắt lại.
Cậu vô thức ngước lên nhìn người đứng sau lưng Morat.
Chỉ thấy người hộ vệ thầm lặng, Yodel Cato, vẫn đứng im ở đấy, không nói lời nào.
Nhưng Thales vẫn tinh ý nhận thấy tư thế đứng của Yodel có gì đó hơi cứng nhắc, và khẩn trương.
‘Yodel.’
‘Là anh, đã nói tất cả cho ông ta sao?’
‘Về bí mật của em?’
“Trên thực tế, tôi có một số vấn đề nhỏ muốn hỏi ngài,” Morat bật cười: “Một cách riêng tư.”
Thales nuốt một ngụm nước bọt.
“Không được, Thales không thể ở một mình với ông ta!” Jenny phản ứng trước.
Nàng nhìn về phía Gilbert với sắc mặt nghiêm trọng, phảng phất như muốn cầu cứu bá tước.
Gilbert cũng quay sang nhìn Morat với ánh mắt bất thiện: “Thân phận của ngài Thales vô cùng tôn quý.
Ngài ấy có quyền lựa chọn xem có tiếp xúc với thủ lĩnh cơ quan tình báo cùng với tuỳ tùng hay không.”
Thales nhíu mày, nhìn về phía Morat.
‘Đến cùng thì hắn muốn hỏi điều gì?’
“Đương nhiên, đương nhiên, thậm chí,” Lúc này, Morat chống cây gậy chống, kính cẩn cúi đầu như thể đồng ý với lời Gilbert: “Kể cả việc có nói chuyện cùng ta hay không, cũng nên do ngài ấy lựa chọn.”
“Dù sao, trong tương lai, ngài ấy sẽ là chủ nhân của ta – nếu như cái bộ xương già này có thể sống lâu đến vậy.”
Gilbert nhìn Hắc Tiên Tri một cách kỳ quái, tựa hồ như đang nghi hoặc vì sao thủ lĩnh Bí Khoa hôm nay dễ nói chuyện như thế.
Chỉ có sắc mặt của Jenny chợt thay đổi khi nhìn về phía Thales.
Thales thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc cậu đang định nói “Hôm nay tôi cảm thấy không thoải mái”, thì câu nói tiếp theo của Morat đã khiến Thales nghẹn lại.
“Trên thực tế, tôi còn muốn báo cáo với ngài chút chuyện – mà chỉ có thể nói riêng.”
Morat lại cúi đầu:
“… Ví dụ như ba đứa bé trong khu Hạ Thành, cùng với một nữ bartender trẻ tuổi …” Lúc ông lão ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn toàn là ý cười như trước: “Theo tin tình báo của tôi, dường như hội Huynh Đệ đang xử lý vấn đề liên quan đến việc thành viên của mình bỏ trốn …”
Thales siết chặt nắm đấm.
‘Ba đứa bé trong khu Hạ Thành?’
‘Bartender trẻ tuổi?’
Đồng tử của cậu co lại.
‘Sinti, Ryan, Coria, và cả … Jala nữa.’
“Tốt!”
Thales phớt lờ ánh mắt lo lắng của Jenny, và cả kinh ngạc của Gilbert nữa để bước lên phía trước, rồi nói chắc như đinh đóng cột rằng: “Chúng ta sẽ nói chuyện riêng.”
Morat hơi nghiêng người: “Mời ngài tới phòng đọc sách.”
Cũng vào lúc này, một câu nói xuất hiện từ giữa khoảng không:
“Thảo luận ở nơi này.”
Thales kinh ngạc quay đầu lại.
Người vừa lên tiếng lại là Yodel, người đang đứng sau lưng Morat và đã trầm mặc cả buổi tối.
“Chúng tôi có thể ra ngoài,” Giọng nói khàn khàn của quái nhân đeo mặt nạ vang lên: “Chỉ có cách này, tôi mới đảm bảo được sự an toàn của ngài ấy.”
Dường như Morat cũng ngẩn ra mất mấy giây.
Lúc ông ta quay lại, hai hàng lông mày đã cau chặt.
Sau khi Gilbert trao đổi bằng ánh mắt với Jenny, cả hai cùng gật đầu một cách kiên định: “Thảo luận ở ngay chỗ này.”
*Cộc*
Morat gõ cây gậy chống một cái rồi quay sang nhìn Yodel.
“Vì sao tất cả mọi người lại cho rằng, ta – người phục vụ cho Star, cho Jadestar mấy chục năm – sẽ gây nguy hiểm cho sự an toàn của người thừa kế duy nhất, dòng máu cuối cùng của vương quốc?” Ánh mắt Morat trở nên lạnh lùng, thế nhưng ông ta ngay lập tức chuyển nó sang nụ cười khiến người ta cảm thấy không thoải mái:
“Thôi cũng được, vậy thì nói ở đây đi.”
Yodel khẽ gật đầu, rồi thả lỏng Kiếm Tối Thượng mà anh đã siết chặt suốt một đêm.
“Nhưng đừng làm trò, hầu cận của bóng ma.” Morat nhìn người hộ vệ đeo mặt nạ, cười cười và chỉ vào đầu mình: “Bất luận trốn ở chỗ nào, ta đều có thể cảm nhận được.”
Nhìn điệu cười quỷ dị của Morat, Thales siết chặt bàn tay.