CHƯƠNG 22: LỜI NÓI VỚI BỐN GIA TỘC LỚN.

Đối diện với mấy tên vệ sĩ của nhà họ Ninh đang xông đến, Long Nhất nhanh chóng tiến lên ngăn lại ở trước mặt của Tiêu Phong, sau đó ra tay rất tàn nhẫn.

Bốp bốp bốp vài tiếng, toàn bộ những tên vệ sĩ này đều bay ra ngoài, đụng ngã không ít ghế và bàn.

Trong chính sảnh hỗn loạn một mảnh, chỗ nào cũng có người ngã dưới đất kêu rên.

Mọi người đều vô cùng hoảng hốt, trong lúc nhất thời vậy mà quên đi ngôn ngữ, hơn cả nửa ngày mới kịp phản ứng lại.

“…”

“Ách! Cái tên này là ai, đây vẫn là cái tên còn sống sót cuối cùng như chó nhà có tang của nhà họ Tiêu đó hả?”

Thật lâu sau trong đại sảnh yên tĩnh mới có một âm thanh nho nhỏ vang lên.

Rất nhỏ rất nhỏ.

Sợ vô ý sẽ đắc tội với Tiêu Phong không biết trở về từ chỗ nào, người đàn ông trở thành sự tồn tại như sát nhân ở trong mắt của bọn họ.

Nhưng mà.

Phốc.

Người kia vừa mới nói dứt lời, Long Nhất liền nhanh chóng ra tay, một lưỡi dao, bay ra khỏi tay của anh ta vạch phá giữa không trung, cắt yết hầu của anh ta.

“Dám xúc phạm chủ thượng, đáng chết!” Âm thanh của Long Nhất lạnh lùng nói, ánh mắt như chim ưng liếc nhìn những người ở đây.

Đám người đồng loạt ghé mắt nhìn sang, nhìn người đàn ông vẫn ở đằng kia, trong tay cầm theo chén trà, giờ phút này ở chỗ cổ phun ra máu tươi, sau đó ngã xuống đất một cái ầm.

“A a a!”

Những tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, lúc này khách quý không để ý tới cái gì khác, liều mạng chạy ra khỏi chính sảnh.

Trong đại sảnh đã hỗn loạn cả một đoàn.

Trong đám người đang bối rối, Ninh Ngọc Diệp không dám tin mà nhìn Tiêu Phong đang đứng khoanh tay đó, anh lạnh lùng tĩnh lặng như thế, khí thế ép người.

Trong một khoảnh khắc, Ninh Ngọc Diệp đột nhiên có một chút hối hận bởi vì hành vi vào năm năm trước của mình, chẳng lẽ là mình đã lựa chọn sai lầm rồi?

Nhưng mà chuyện đã xảy ra.

Bàn tay ngọc ngà của Ninh Ngọc Diệp nắm chặt lấy cái váy cưới của mình, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt, đây không phải là áy náy đối với Tiêu Phong, mà là phẫn nộ, là phẫn nộ bởi vì Tiêu Phong đã phá hư hôn lễ của mình.

Anh đã hủy đi tất cả những gì mà cô ta chuẩn bị trong mấy năm qua.

“Tiêu Phong, anh đủ rồi đó!”

Ninh Ngọc Diệp cũng không kiềm chế được nữa, cô ta thất thố quát ầm lên với Tiêu Phong đang đứng thẳng như cây tùng ở đằng kia: “Ngày hôm nay là lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp tôi, chuyện này đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư nó, bao gồm cả anh. Tiêu Phong, anh không nên xuất hiện ở đây, anh xuất hiện đối với tôi mà nói là một sự sỉ nhục, là thất bại!”

Gào thét, Ninh Ngọc Diệp cầm con dao gọt trái cây ở trên bàn nhanh chóng chạy về phía Tiêu Phong, hung hăng đâm vào vị trí trái tim của Tiêu Phong.

Trong nháy mắt, trong đôi mắt như sao trời của Tiêu Phong phản chiếu hình ảnh khách khứa đang chạy toán loạn ở xung quanh, phản chiếu Ninh Ngọc Diệp mang theo nét mặt lạnh lùng cầm theo con dao gọt trái cây đang đâm về phía mình.

Con dao gọt trái cây phản chiếu lên ánh sáng lạnh lẽo, đến một khoảng cách cách trái tim của Tiêu Phong khoảng một tấc thì nó bỗng nhiên dừng lại.

Tiêu Phong đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Ninh Ngọc Diệp, đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Ngày hôm nay cô đã từng hối hận bởi vì những chuyện mình đã làm vào năm năm trước chưa?”

Ninh Ngọc Diệp cầm con dao gọt trái cây liều mạng muốn đâm vào, nhưng mà cô ta có dùng sức như thế nào cũng không có cách nào tiến lên nửa tấc.

Cô ta haha cười lạnh vài tiếng, quát ầm lên với Tiêu Phong: “Hối hận hả? Chưa từng, nếu như nói phải hối hận thì đó chính là Ninh Ngọc Diệp tôi hối hận vì lúc trước đã không đuổi cùng giết tuyệt anh!”

Nghe vậy, sự lạnh lẽo trong đôi mắt của Tiêu Phong tăng vọt lên, anh lắc đầu nhìn người phụ nữ trước mắt, trở tay giật lấy con dao gọt trái cây ở trong tay của cô ta, sau đó bỗng nhiên ném qua một bên.

Keng!

Con dao gọt trái cây trực tiếp bắn ra bên ngoài, sượt qua tay của Ninh Ngọc Diệp cắt mất một chút tóc, đâm vào cây cột màu vàng đằng sau lưng của cô ta.

Chuôi của con dao ong ong chấn động giữa không trung.

Trong nháy mắt đó khí thế hùng hồn và thủ đoạn tàn nhẫn của Tiêu Phong trực tiếp làm Ninh Ngọc Diệp hoảng sợ đứng nguyên tại chỗ, cả người đều đang run rẩy.

Cô ta sợ hãi từ tận đáy lòng,

Người đàn ông này cùng với năm năm trước quả thật cách biệt một trời một vực.

Tiêu Phong quay người lại khép cái hộp gấm trên bàn ăn lại, lại đắp miếng vải lụa màu đen lên một lần nữa, để lại một câu: “Thù hận giữa tôi và nhà họ Ninh vẫn còn chưa kết thúc, thay tôi chuyển câu nói này cho bốn gia tộc lớn, Tiêu Phong tôi, ngày hôm khác sẽ xử lý từng người, để cho bọn họ chuẩn bị nhiều quan tài đi.”

Dứt lời, Tiêu Phong cất bước đi khỏi.

“Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại còn muốn trở về!”

Ninh Ngọc Diệp nhìn bóng lưng đi xa như vậy, không ngừng gào thét, cả người của cô ta cũng theo đó mà bất ổn bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, thất vọng mất mát, sắc mặt ngơ ngác.

Câu nói sau cùng mà Tiêu Phong để lại đủ bá đạo và lạnh lẽo.

Một lát sau Ninh Ngọc Diệp như nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần Hạo đang nằm ở một bên, cô ta quan tâm hỏi: “Tần Hạo, anh không sau đó chứ? Xin lỗi, xin lỗi, là do em không tốt, em…”

Chát.

Tần Hạo trực tiếp quất một bàn tay tới, ngoan lệ mắng: “Tiện nhân, nhà họ Tần tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”

Để lại câu nói này, Tần Hạo che lấy cổ tay của mình, mang theo vết thương trực tiếp dẫn người rời khỏi.

“A a a! Tiêu Phong… Tiêu Phong! Anh đáng chết, anh đã hủy hoại hết tất cả của tôi, tôi hận anh, hận anh!”

Ninh Ngọc Diệp ngồi liệt trên mặt đất, đau khổ nện vào đất gào thét, ngửa mặt chỉ lên trời khóc rống không ngừng.

Một đêm này tin tức lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp đã bị người còn sống sót của nhà họ Tiêu phá hủy nhanh chóng được truyền đi, đều truyền khắp Tô Hàng.

Có vô số người bắt đầu suy đoán thân phận của Tiêu Phong.

Cuối cùng cũng không biết là ai để lộ ra Tiêu Phong là người xuất ngũ trở về, chỉ có thân thủ và một bụng nhiệt huyết, vẫn là tên phế vật như xưa.

Thoáng một cái, những gia đình giàu có ở Tô Hàng lại càng phỉ nhổ Tiêu Phong không hết.

Đồng thời bọn họ cũng xem thường nhà họ Ninh, chỉ là một tên phế vật đã biến mất năm năm mà cũng không đối phó được, quả thật đã ném hết mặt mũi của hào môn Tô Hàng rồi.

Hơn nữa trong đêm hôm đó nhà họ Tần ở thành phố chính thức tuyên bố hôn ước với nhà họ Ninh đã hết hiệu lực.

Chuyện này lại càng nhấc lên không ít sóng gió.

Toàn bộ nhà họ Ninh như lâm vào nước sôi lửa bỏng, không ít xí nghiệp hợp tác với bọn họ đã hủy bỏ hợp đồng hợp tác với nhà họ Ninh ngay trong đêm.

Mà Tiêu Phong là nhân vật chính trong chuyện này, không quan tâm chút nào hết, bây giờ anh đang ở biệt thự Lãng Nguyệt làm bạn với Khương Uyển Đồng mới tỉnh dậy, dịu dàng cẩn thận bưng một bát canh bồi dưỡng thân thể do Hoa thần y mới nấu, cẩn thận đút cho Khương Uyển Đồng.

Trên mặt của Khương Uyển Đồng tràn đầy hạnh phúc nhìn Tiêu Phong, người đàn ông trước mắt làm cho cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

“À đúng rồi Tiêu Phong, đôi mắt của Giai Giai có thể chữa hết được không anh?” Khương Uyển Đồng nhỏ giọng hỏi, trong mắt và trên mặt mũi tràn đầy chờ mong và khẩn trương.

Vừa nghĩ đến có lẽ là cả đời này Giai Giai cũng không nhìn thấy cái gì hết, Khương Uyển Đồng làm mẹ, đương nhiên vô cùng đau lòng.

Tiêu Phong đặt cái chén nhỏ qua bên cạnh, cười cười đắp kín chăn cho Khương Uyển Đồng rồi nói: “Ba bác sĩ đã tìm được phương pháp rồi, cần một chút thời gian nữa, em không cần phải lo lắng đâu, Giai Giai là con gái của anh, anh sẽ không để cho con bé bị mù lòa, cho dù anh có tìm hết những bác sĩ nổi tiếng trên toàn thế giới này, anh cũng sẽ chữa khỏi cho con bé.”

Nói xong, Tiêu Phong cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khương Uyển Đồng cưng chiều nhìn cô, cái này khiến cho Khương Uyển Đồng cảm thấy có chút xấu hổ, cô nhanh chóng kéo chăn mền che kín khuôn mặt của mình lại, nói: “Ừ, em tin tưởng anh.”

Cũng là lúc này Tiêu Phong lặng lẽ lấy một tấm thiệp mời từ bên cạnh đưa cho Khương Uyển Đồng, nói: “Có món quà tặng em.”

Khương Uyển Đồng nghi ngờ nhô cái đầu nhỏ ra, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Phong, cô ngồi dậy mở tấm thiệp mời ra, lúc nhìn thấy nội dung ở bên trong, sắc mặt của cô trở nên kích động khác thường, nước mắt trong hốc mắt không nhịn được mà rơi xuống, hỏi: “Tiêu Phong, chuyện này là thật hả? Đây là thiệp mời yến thọ của ông nội em hả? Ông nội em cho em trở về tham gia yến thọ của ông ấy, huhu… ông nội vẫn yêu thương em, ông ấy vẫn yêu thương Uyển Đồng, huhuhu”

Khương Uyển Đồng vừa nói vừa khóc, không kịp chờ đợi mà muốn vén chăn lên, nhưng mà bị Tiêu Phong ngăn cản lại: “Em cẩn thận một chút, mừng thọ là vào ngày mai, em nằm xuống đi, nếu như động tới vết thương, sao em có thể đi được?”

Lúc này Khương Uyển Đồng mới bình tĩnh lại, yêu thích không buông tay cầm tấm thiệp mời giống như là bảo bối.

Tiêu Phong nhìn bộ dạng của cô, trong lòng cũng thở dài một hơi.

Khương Uyển Đồng bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương năm năm, cô có nhớ nhung nhà họ Khương, cho nên mới có phản ứng như vậy…

Người phụ nữ ngốc nghếch này, cho đến bây giờ đều thiện lương như vậy ư?

“Cảm ơn anh, Tiêu Phong.”

Đột nhiên Khương Uyển Đồng lại nhào lên ôm chặt lấy Tiêu Phong.

Cái này khiến cho Tiêu Phong có hơi đỏ mặt, thân thể cứng ngắc ngồi ở chỗ đó, đôi tay không biết đặt vào đâu.

Ôm mấy giây, Khương Uyển Đồng cũng phản ứng lại, mắc cỡ đỏ mặt buông Tiêu Phong ra, cầm tấm thiệp mời ở trong tay, có hơi xấu hổ.

Bầu không khí có chút mập mờ…

“Đúng rồi, anh lấy tấm thiệp mời này từ đâu ra vậy? Là ông nội cho người ta đưa đến đây hả?” Khương Uyển Đồng lên tiếng hỏi.

Theo lý thuyết nhà họ Khương sẽ không thể nào gửi thiệp mời mừng thọ của ông nội cho mình.

Huống hồ chi mấy ngày trước ở trước cửa nhà họ Khương, thái độ lạnh lùng quyết tuyệt của ông nội đã sớm làm Khương Uyển Đồng tuyệt vọng.

Hiện tại đột nhiên lại có tấm thiệp mời này làm cho Khương Uyển Đồng rất thắc mắc, cũng làm cho Khương Uyển Đồng có hoài nghi và suy đoán đối với thân phận của Tiêu Phong.

Người đàn ông này dường như là mỗi giây phút anh xuất hiện thì đều mang cho mình rất nhiều niềm vui bất ngờ.

Năm năm, rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Phong mỉm cười, sờ lần đầu của Khương Uyển Đồng rồi nói: “Em muốn biết à?”