Gần một nén hương qua đi, lúc ba người hai ngựa vội vã ở xuất hiện gần Ngưu phủ thì đã qua giờ Hợi hai khắc.

Gió đêm phần phật, mây đen buông xuống, lá rụng bay tán loạn đầy trời, một đường đi tới cơ hồ không nhìn thấy một người đi đường nào.

Đạo trưởng Lý An ở phía sau Tiểu Minh, gắt gao ôm lấy hắn sợ không cẩn thận sẽ bị ném xuống ngựa.

Rốt cuộc đến trước cửa Ngưu phủ, Cao Dã lập tức xoay người nhảy xuốngngựa, cấp bách chạy đi.

Tiểu Minh, Lý An theo sát phía sau.

Trước thềm đá cỏ vài tên hộ vệ, ai cũng sợ hãi chụm đầu ghé tai thấp giọng nghị luận cái gì, nhất thời không chú ý tới mấy người Cao Dã đang kéo cửa vọt vào bên trong phủ như mũi tên.

Khi bọn hắn phản ứng lại, cạnh cửa sớm đã không còn thân ảnh bọn họ,
chỉ nhìn thấy cánh cửa lớn nặng trịch bỗng nhiên “tự mình” mở ra, bọn họ nhìn lẫn nhau, thần sắc không khỏi càng thêm hoảng sợ.


Vọt vào phủ xong, không cần chọn hướng, Cao Dã Tiểu Minh liền lấy Lý An cầm đầu dẫn đường.

Tay Lý An cầm la bàn, theo hơi thở mà động, Cao DãTiểu Minh cầm đao ở phía sau, cẩn thận phòng bị.

Sau khi đi qua sân, trên cầu và xuống các bậc thang, đi bộ một đoạn ngắn, cuối cùng cũng nhìn thấy Nguyệt môn được bao quanh bởi tre.

Nguyệt môn cách đó không xa đèn
đuốc sáng trưng, xuyên thấu qua cửa sổ giấy, một bóng dáng ôm đầu phát run hiện ra, bên cạnh có mấy cái bóng đen cao không đều nhau.

Đến gần hơn, mấy người Lý An Cao Dã có thể càng ngày càng nghe thấy rõ ràng tiếng khóc liên miên, thống khổ bất an cùng trấn an kêu gọi.

“Nguyên Nguyên a, ta là nương ngươi a! Ngươi không nhận ra nương sao?”
“Tiểu thư….


Tiểu thư….


“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
Nguyên nhi muội muội ngươi chớ sợ,
có ta Vinh Trừ ở
Trong phòng, mọi người mồm năm miệng mười, mỗi người đều hỏi han ân cần Ngưu Gia Nguyên.

Mà đáp lại những người đó, là tiếng nói đứt quãng mơ hồ của Ngưu Gia Nguyên.

Không kịp đi tới cửa, đạo trưởng Lý An bỗng nhiên dừng lại, quay ngoắt một cái rồi cấp tốc biến mất trong bóng đêm.

Cao Dã Tiểu Minh không có đi theo Lý An, bọn họ hưng phấn nắm chặt chuôi đao, từng bước tới gần phòng Ngưu Gia Nguyên.

Tuy rằng chưa đống nhưng bọn nha hoàn vú già bọn gia đinh đổ đến chật như nêm cối.

Cao Dã Tiểu Minh đẩy đám người ra đi vào trong, lại bị một ít người không nhìn được náo nhiệt chỉ có thể ở bên ngoài lắm mồm nghị luận ngăn trở.

“Các ngươi là người nào?! Sao lại xuất hiện ở chỗ này!”