Nhìn người giãy dụa trong nước, Ngưu Gia Nguyên không chỉ không kêu người tới cứu, ngược lại ma xui quỷ khiến mà ngồi xổm xuống dùng sức ấn đầu Tương Văn Văn xuống nước.

Không bao lâu, lúc nàng phản ứng lại chính mình đang làm cái gì, muốn cứu người lên bờ thì tỳ nữ đã tắt thở bỏ mình.

Tương Văn Văn không thân không thích, sau khi chết bị chôn đến bãi tha ma thành tây giao, mà hôm qua Ngưu Gia Nguyên bị quỷ áp giường còn nói, Tương Văn Văn không ngừng khóc lóc kể lể bên tai nàng, nói mộ phần mình bị người ta lột ra, không chỗ an hồn cho nên về sau phải về Ngưu phủ, làm bạn bên cạnh nàng.

Vì vậy, đạo trưởng trẻ tuổi Lý An vừa nghe Ngưu Gia Nguyên miêu tả xong, liền khiến cho Ngưu gia lão gia an bài một nhóm người đi dời mồ.

Ai nghĩ tới vừa vào đêm liền bị một con lệ quỷ chất chứa oán hận nhiều năm làm cho người thì chết người thị bị thương.

Nghe xong, Cao Dã vốn định hỏi chuyện lệ quỷ kia thì cửa phòng bọn hắn bỗng nhiên bị đẩy ra.

Đạo trưởng Lý An thở hổn hển, chỉ vào Tiểu Nhị đang nói bọt mép tung bay, tức giận nói: “Thì ra ngươi ở chỗ này! Hại bần đạo tìm một hồi!”
Tiểu Nhị không biết người này lại tìm chính mình làm gì nhưng xem khí thế hắn hung hung liền biết không phải là chuyện gì tốt, vì thế cũng không đáp lời càng không rảnh lo cáo từ, thấy Lý An không ngừng tiến tới gần, hắn liền đi quanh Cao Dã Tiểu Minh một vòng rồi chạy đi.

Nhưng bị Lý An bắt lấy: “Bần đạo hỏi

ngươi, lúc trước ngươi nói người đến thảm bần đạo là người nào?”
Tiểu Nhị khó hiểu, thanh âm đứt
quãng nói: “Một…Một đôi mẹ con!
Ngươi không quen biết…Các nàng
sao?”
“Mẹ con? Các nàng có cái gì khác thường không? Ví dụ chân có chấm đất hay không, có bay lả lướt không!”
“Đương nhiên là có mà không có phải kiểu quỷ kia! Bất quá có nha đầu quấn áo choàng đen, xem ra thực sự có vài phần khí âm trầm.


“Ngươi xác định chính mình không nhìn lầm sao?”
Lý An không thể tin tưởng hỏi lại nhưng không đợi Tiểu Nhị trả lời, hắn buông người ra, sau đó nhìn lá bùa trong tay lẩm bẩm tự nói: “Nhưng bần đạo cảm giác được, sao lại có hơi thở
không phải của người…Nếu là
người sống sờ sờ, vậy vệt nước trên mặt đất kia là thế nào.


Tiểu Nhị nơi nào lo lắng cái gì mà không phải người, mới được khôi phục tự do liền cất bước chạy, mới đảo mắt một cái đã chạy tới cuối hiên roi.


Nhưng Cao Dã nghe vậy lại là kinh hãi, hồi tưởng lại mấy lời Tiểu Nhị nói, không khỏi mở miệng kêu Tiểu Minh một cái rồi cầm lấy bội đao chạy ra
cửa.

Lý An nhìn chằm chằm lá bùa trong tay xem một trận, tựa hồ cũng phản ứng lại đây, sau đó thần sắc ngưng trọng liên thanh gọi Cao Dã Tiểu Minh đã tông cửa xông ra nói: “Chờ một chút! Bần đạo đi cùng các ngươi!”
Ba người trước sau rời khỏi khách đi3m nhưng vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy đường hẻm xen phố lớn ngõ nhỏ, Cao Dã cùng Tiểu Minh đều không tự chủ được dừng lại, Tiểu
Minh há hốc mồm hỏi: “Bổ đầu….

Ngưu phủ….

.

ở đâu vậy?”
Khóe mắt Cao Dã cũng có chút run rầy đang muốn xoay người đi tim Tiểu
Nhị hỏi lại, Lý An vội vàng chạy tới:
“Đã….

.

Đã nói……Các ngươi từ từ
chờ bần đạo! Đường tới Ngưu phủ có ai quen thuộc hơn bần đạo?!”.