Ánh mắt Nguyễn Việt Anh giả nhìn về phía trước tòa nhà bỏ hoang.
Trước mắt bọn họ trước mắt ở trong này, chờ người tiếp ứng đến là nhiệm vụ đã hoàn thành.
Cất điện thoại di động vào trong túi, Nguyễn Việt Anh giả hút thuốc đá tóc vàng: “Cậu đi nhìn xem người phụ nữ kia tỉnh chưa.”
Thuốc mê cũng sắp hết tác dụng rồi.
“Biết rồi.” Tóc vàng vứt bỏ tàn thuốc đứng lên, đi vào tòa nhà.
Trên tầng hai, Nguyễn Quỳnh Anh chuyển động người, đột nhiên mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng rách nát.
Đây là chỗ nào?
Cô xoa trán, đầu vẫn còn choáng váng.
Tóc vàng đẩy cửa tiến vào, không có ý tốt nhìn cô: “Cuối cùng cô cũng tỉnh.”
Nghe thấy giọng nói bì ổi này, cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh lập tức cứng đờ: “Là anh.”
Cô nghĩ tới lúc ở kho hàng trước khi hôn mê người giả mạo Việt Anh nói muốn bán cô lên núi.
Vậy nơi này là đang ở trên núi sao?
Cả người Nguyễn Quỳnh Anh luống cuống đứng lên, môi run rẩy cầu xin: “Cầu xin anh thả tôi ra được không? Tôi trở về sẽ cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu tôi cũng cho anh, tôi là chủ tịch của phải nhiều ít ta đều cho ngươi.

Tôi là chủ tịch tập đoàn Nguyễn thị, tôi có tiền.”
Cô tuyệt đối không thể bị bán đi.
“Có tiền cũng không được.”
Tóc vàng lắc đầu: “Thả cô, người bị thảm chính là tôi, tôi cũng không muốn mạo hiểm như vậy.”
“Anh không sợ tôi báo công an sao?” Nguyễn Quỳnh Anh gấp đến mức sắp khóc, tay bắt đầu sờ vào trong túi tìm điện thoại, nhưng lại không sờ thấy gì cả.
Điện thoại đâu đâu?
Lưng cô lạnh lẻo, dường như tròng mắt đều dừng ở trong túi cũng không nhìn thấy bóng dáng của điện thoại.

Tóc vàng cười hì hì nói: “Tìm điện thoại hả? Điện thoại của cô đã sớm bị chúng tôi cầm đi.”
Nghe anh ta nói châm chọc, trái tim Nguyễn Quỳnh Anh như rơi xuống thấp nhất, mặt xám như tro tàn.
Thấy bộ dạng cô như vậy, tròng mắt tóc vàng xoay chuyển, đột nhiên ôn nhu đứng lên: “Tôi biết trong lòng cô đang rất không dễ chịu, nhưng cô đừng sợ, chỉ cần cô giúp tôi một lần, làm cho tôi thoải mái.

Tôi sẽ tìm cho cô nhà nào không đánh phụ nữ, cho cô một chút chỗ tốt.

Thấy thế nào?”
Nói xong, tay anh ta sờ s0ạng ngực cô.
Nguyễn Quỳnh Anh sợ tới mức chạy sang một bên, oán hận trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đừng mơ.”
“Vậy không thể theo ý cô được rồi.”
Trong lòng tóc vàng cũng tức giận, lấy ra một cây tiêm từ trong túi, đi đến chỗ Nguyễn Quỳnh Anh.
Ba hai bước là tới trước mặt cô, bắt lấy cổ tay cô, vật cô xuống đất rồi đè lên trên.
“Buông ra.” Nguyễn Quỳnh Anh thét chói tai, trong mắt tất cả đều là hoảng sợ.
“Con mồi tới tay làm sao buông ra được.” Tóc vàng nham hiểm cười hắc hắc đích, trên tay dùng một chút lực, xé rách cổ áo của cô.
Xương quai xanh trắng nõn lộ ra, đồng tử Nguyễn Quỳnh Anh co lại đến mức nhỏ nhất, giọng nói cũng bị mất giọng: “Cút ngay.

Đừng đụng vào tôi.

Cút!”
Cô giãy dụa mạnh hơn, vừa đạp vừa đẩy.
Tóc vàng bị cô đá trúng ba phát, đau đến mức thở ra một ngụm khí lạnh, sau đó giận tím mặt, một cái tát rơi xuống mặt cô.

“A!” Nguyễn Quỳnh Anh kêu thảm thiết, mặt lệch sang một bên, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy má đang đỏ lên.
“Dám đá ông đây, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Ông đây cho cô biết thế nào là lợi hại.” Tóc vàng cười lạnh nhổ một ngụm nước bọt, cầm lấy ống tiêm đâm vào cánh tay cô.
Trong giây phút kim đâm vào thịt, mắt Nguyễn Quỳnh Anh mở to, cô có thể cảm nhận được rõ ràng một chất lỏng lạnh lẻo, ngấm vào mạch máu cô.
Rất nhanh, cô liền phát hiện cơ thể của mình bắt đầu khô nóng, sức lực đuối dần, cuối cùng ngay cả tay cũng không nhấc lên được, chỉ có thể giống như miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho người khác làm gì thì làm.
Hai mắt Nguyễn Quỳnh Anh trống rỗng nhìn trần nhà che kín tro bụi, nước mắt giàn giụa.
Vì sao cô lại rơi vào kết cục như vậy?
“Cuối cùng cũng nghe lời.”
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh mềm nhũn ngồi phịch dưới đất, tóc vàng vừa lòng bỏ ống tiêm đi, tay đưa về phía cô.

Ngay lúc anh ta đang chuẩn bị cởi quần áo của cô ra thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ.
Cửa phòng bị người ta đá văng ra, một bóng người đứng ở cửa.
Tóc vàng sợ tới mức cả người run lên, lớn tiếng hỏi: “Anh là ai?”
Người tới không có để ý đến anh ta, đi hai bước sang bên cạnh đi nhường đường: “Tổng giám đốc Hải, chính là người này.”
Trần Vĩnh Hải nhìn vào trong phòng, ánh mắt xoay chuyển.

Lúc nhìn thấy tóc vàng đang ngồi trên người Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt phát ra ý muốn giết người mãnh liệt.
Người này sao dám làm như vậy?
Lửa giận thật lớn lan tràn trong ngực, Trần Vĩnh Hải tiến lên đá bay tóc vàng đi, không chút lưu tình.

Sau đó anh cởi áo khoác trên người mình phủ lên người Nguyễn Quỳnh Anh.
Mùi nước hoa quen thuộc khiến Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt, tầm mắt của cô có chút mơ hồ, nhìn vài giây mới miễn cưỡng thấy rõ khuôn mặt người đàn ông: “Anh Hải?”
Nguyễn Quỳnh Anh không dám tin nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Hải.
Là ảo giác đúng không?
Hay là anh thật sự đến đây?
Cô nóng lòng muốn chứng minh, Nguyễn Quỳnh Anh thở hổn hển, cẩn thận hỏi một câu: “Thật sự là anh sao?”
“Là tôi.” Trần Vĩnh Hải nhíu mày nhìn khuôn mặt sưng vù của cô, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia đau lòng.
May mà anh không tới muộn.
Trái tim Trần Vĩnh Hải thả lỏng, chậm rãi trở lại chỗ cũ.

Nhưng ánh mắt nhìn xuống bên dưới áo khoác tây trang, cô gần như đã lộ ra toàn bộ cơ thể, một ngọn lửa đột nhiên bốc lên trong cơ thể.
Anh thật sự là hận không thể đánh gãy chân người phụ nữ này.
Cô không có đầu óc sao? Vài câu tin nhắn đã bị người ta lừa đến đây.
Cho dù là vì cứu người, chẳng lẽ cô không biết báo công an trước sao?
Cô không nên tự tin, nghĩ chỉ với một mình cô là có thể cứu Nguyễn Việt Anh ra.
Trần Vĩnh Hải càng nghĩ, lửa giận lại càng lớn.

Anh quay đầu đi, không nhìn cô nữa, nếu không anh sẽ nhịn không được mà muốn bóp chết cô.
“Thật sự là anh rồi.”
Nguyễn Quỳnh Anh không biết Trần Vĩnh Hải đang suy nghĩ cái gì, cô nhìn anh, kích động hai mắt đẫm nước mắt, trong lòng vừa vui vừa ủy khuất.
May mà anh đến đây, nếu không cô thật sự sẽ bị…
Sau một lúc sợ hãi, Nguyễn Quỳnh Anh không dám nghĩ nữa, cô lập tức nhìn Trần Vĩnh Hải cảm kích nói: “Cảm ơn anh, anh Hải.”
Ngay lúc quan trọng nhất đã cứu cô.
Cô có thể cho rằng, anh tới đây chính là để cứu cô không?

Sao anh lại tìm tới đây?
Chứa nhiều nghi ngờ ở trong lòng, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh không cogn sức lực để hỏi.
Cô không biết tên tóc vàng kia rốt cuộc đã tiêm chất lỏng gì vào người cô, cô chỉ cảm thấy hiện tại trong lòng rất khó chịu, cả người rất nóng, nóng đến mức khiên cô hô hấp dồn dập, đầu óc cũng dần dần trở nên đần độn.
Có lẽ không bao lâu nữa cô sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.
Trần Vĩnh Hải nhận ra Nguyễn Quỳnh Anh có điểm khác thường, anh lạnh lẻo nhìn về phía tóc vàng đang không ngừng kêu rên lăn qua lăn lại dưới đất, lạnh giọng ra lệnh: “Dẫn anh ta đi, nhốt lại cùng với hai người kia.”
Anh trở về sẽ trừng trị mấy người này sau.
Nhất là cái tay này của tóc vàng, anh nhất định phải phế.
“Vâng, tổng giám đốc Hải.” Vệ si ở cửa lên tiếng, tiến vào túm chân tóc vàng, giống như kéo thi thể, kéo ra ngoài.
“Khụ khụ.” Lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh kịch liệt ho khan vài tiếng.
Nhìn thấy da và mặt cô hồng khác thường, Trần Vĩnh Hải nhíu mày: “Cô bị lm sao vậy?”
Nguyễn Quỳnh Anh hô hấp càng ngày càng dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, ánh mắt mê ly trả lời: “Tôi bị hạ thuốc, nóng quá, không còn sức lực.”
Hạ thuốc?
Đồng tử Trần Vĩnh Hải co lại, nắm tay hung hăng lập tức gọi bác sĩ tiến vào.
Sau khi chẩn đoán bệnh xong, khuôn mặt bác sĩ ngưng trọng: “Anh Hải, mặt cô Quỳnh Ảnh chỉ là vấn đề nhỏ, chỗ bị sưng có thể tiêu tan.

Nghiêm trọng nhất chính là thuốc trong cơ thể cô ấy là thuốc kích d*c, phải lập tức đưa đến bệnh viện mới được.

Nhưng...”
Anh ta ấp a ấp úng làm cho Trần Vĩnh Hải có chút bất mãn: “Nói!” Lau mồ hôi, bác sĩ nói cho hết lời: “Tác dụng của thuốc kích d*c này rất mạnh, hiện tại thuốc đã bắt đầu phát tác, nhìn cô Quỳnh Anh như vậy hẳn không thể chờ được bệnh viện.

Nếu không nhanh chóng làm mất dược tính, cơ thể cô Quỳnh Anh sẽ bị phá hỏng.”
Nghiêm trọng như vậy sao?
Trái tim Trần Vĩnh Hải trầm xuống, hai tay nắm chặt, anh đương nhiên biết làm thế nào để tiêu hao dược tính, nhưng chỗ này hiển nhiên không thích hợp..