Chương 1295:

 

Sau khi ăn uống xong, họ cùng ngồi với nhau và trò chuyện một lúc.

 

Liễu Hi Viên nói muốn đi vào nhà vệ sinh.

 

An Triệt và Phó Mặc Tranh ở ngoài thu dọn dụng cụ dã ngoại.

 

Hai người thu dọn đồ đạc đã xong nhưng vẫn chưa thấy Liễu Hi Viên quay lại.

 

An Triệt có chút lo lắng nói: “Viên Viên sao vẫn mãi chưa quay lại, em đi xem cô ấy một chút”

 

“ừ”

 

An Triệt chạy một mạch đi tìm thì thấy Liễu Hi Viên đang đi về phía bờ sông.

 

An Triệt gọi lớn tiếng: “Viên Viên! Viên Viên! Mau quay lại đây!”

 

Nhưng Liễu Hi Viên dường như bị mất thần trí, đi thẳng về phía giữa sông, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của bất cứ ai.

 

An Triệt lập tức nhảy xuống sông, bơi tới chỗ cô ấy.

 

Phó Mặc Tranh nghe thấy động tĩnh ở đó, chạy đến thì thấy Liễu Hi Viên đã đi xuống sông, nước đã ngập qua cổ cô.

 

Liễu Hi Viên không biết bơi.

 

“Viên Viên! Viên Viên!”

 

Phó Mặc Tranh vừa cô ấy vừa gọi cảnh sát và xe cấp cứu.

 

Bên này Lâm Bạc Thâm ngồi trong chiếc Spyker đen đã không còn nhìn thấy bóng dáng của họ. Sau khi ra khỏi xe và tìm kiếm họ dọc bờ sông, anh nghe thấy tiếng kêu cứu của Phó Mặc Tranh.

 

Lâm Bạc Thâm bất ngờ vội vàng chạy đến.

 

Khi Phó Mặc Tranh vừa kết thúc cuộc điện thoại và muốn tìm sợi dây thừng để kéo An Triệt và Liễu Hi Viên lên, cô bắt gặp Lâm Bạc Thâm.

 

Lâm Bạc Thâm siết chặt vai cô: “Có chuyện gì?”

 

Phó Mặc Tranh lo lắng nói: “Viên Viên đã nhảy xuống sông rồi, cô ấy không biết bơi.”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn về phía giữa sông, An Triệt và Liễu Hi Viên dần dần bị dòng sông lấn át, Liễu Hi Viên đang rất chới với, dù An Triệt có bơi được thì cũng bị kéo theo dòng nước.

 

Lâm Bạc Thâm bình tĩnh nói: “Em cứ ở đây đừng chạy lung tung, anh sẽ cứu họ.”

 

Lâm Bạc Thâm đi ra sông và cố gắng bơi nhanh để giải cứu họ.

 

Liễu Hi Viên đột ngột đẩy An Triệt ra giữa sông, hai tay liên tục khua và chìm xuống, Lâm Bạc Thâm bơi ra và bắt được Liễu Hi Viên.

 

Anh nói với An Triệt: “Giữ lấy cánh tay cô ấy, đừng để cô ấy động đậy!”

 

Lâm Bạc Thâm và An Triệt đã giữ được cánh tay của Liễu Hi Viên và kéo Liễu Hi Viên từ giữa sông vào bờ.

 

Cả ba người đều bị sặc nước, nhất là Liễu Hi Viên đã bị đuối nước và ngất xỉu khi được kéo lên bờ.

 

An Triệt quỳ ở bên cạnh cô, ấn mạnh vào ngực Liễu Hi Viên: Viên Viên tỉnh lại đi! Liêu Hi Viên! Liễu Hi Viên, tỉnh lại!”

 

An Triệt vừa hô hấp nhân tạo vừa phục hồi sự hoạt động tim phổi của cô.

 

Liễu Hi Viên sặc một ngụm nước rồi phun nước ra khỏi miệng.

 

An Triệt mừng rỡ nhìn cô: “Viên Viên, em thế nào rồi?”

 

Liễu Hi Viên lại phun ra mấy ngụm nước, hoàn toàn tỉnh lại, bị An Triệt ôm chặt trong vòng tay.

 

Liễu Hi Viên khóc nói: “Em xin lỗi… Em xin lỗi..”

 

Hai người ôm chặt lấy nhau.

 

Phó Mặc Tranh nhìn Liễu Hi Viên tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm.

 

Lâm Bạc Thâm ngồi bên cạnh cũng bị sặc nước, cổ họng rất khó chịu, ho khan mấy tiếng.