Đám bảo vệ đằng sau cười nhạo sung sướng, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn.

Mọi người đều là bảo vệ khu nhà, dựa vào đâu mà Triệu Nam Thiên có thể bay lên đầu cành? Bây giờ ngẫm lại những lời đồn kia chắc hẳn chỉ là vô căn cứ.

Nhất là Tôn mập, con mắt nhỏ bằng hạt đậu tràn đầy đắc ý, không hề che giấu tiếng cười cùng mỉa mai, chỉ bằng Triệu Nam Thiên mày mà còn đòi làm con rể nhà họ Tô ư? Tỉnh lại đi, xách giàu cho nữ thần Tô còn không xứng nữa là.
Mọi người đều giải tán, lời đồn về cướp dâu cũng tự sụp đổ.

Ngay cả Từ Minh cũng nhỏ giọng an ủi: “Anh Thiên, không sao đâu, anh còn có cô Mạnh mà.”
“Cút đi.” Triệu Nam Thiên không vui, đen mặt trở về ký túc xá.

Chỉ chào hỏi mà thôi, đối với nữ thần Tô cao quý hơn người cũng là trèo cao hả?
Vừa lúc điện thoại gọi tới.


Triệu Nam Thiên cúp máy như trả thù.

Từ Minh tò mò hỏi: “Anh Thiên, điện thoại của ai vậy?”
Triệu Nam Thiên sung sướng nói: “Không có ai hết, tư vấn cho vay.”
Dứt lời, điện thoại lại vang lên, chờ nó reo mấy lần, anh mới chậm rãi bắt máy.

Tiếng chất vấn giận dữ vang lên: “Triệu Nam Thiên, anh dám cúp điện thoại của tôi hả?”
Triệu Nam Thiên oán thầm, tôi cúp điện thoại của cô thì sao? Không chờ anh lên tiếng, Tô Mục Tuyết đã nói lia lịa: “Cho anh ba phút xuất hiện trước mặt tôi ngay lập tức, nếu để người khác thấy thì anh tự biết hậu quả!”
Thấy Triệu Nam Thiên muốn đi, Từ Minh vội hỏi: “Anh Thiên đi đâu vậy? Không ăn bữa tối à?”
Triệu Nam Thiên đóng cửa nói: “Cậu ăn đi.

Tôi có chút việc, buổi tối sẽ về.”
Triệu Nam Thiên đi một vòng, nhảy vào vườn qua từ góc chết theo dõi, nhẹ nhàng gõ cửa.

Khi thấy Tô Mục Tuyết, anh không khỏi sửng sốt.
Thực ra khả năng miễn dịch với mỹ nữ của Triệu Nam Thiên cũng không thấp.

Nhưng mẫu phụ nữ như Tô Mục Tuyết là ngoại lệ.

Nói thế nào đây nhỉ? Cô giống như thuốc phiện, hòa quyện hai khí chất khác biệt quyến rũ và lạnh lùng, cứ như sinh ra để quyến rũ đàn ông.


Nhất là lúc này cô mặc váy đầm hoa nhí, tóc dài bồng bềnh xõa trên vai, thoạt nhìn lôi thôi, nhưng vải lụa trong suốt phối hợp với làn da trắng nõn cứ cho người ta cảm giác dụ hoặc mờ ảo, chỉ hận không thể vén vải lụa lên thăm dò tới cùng.
“Thay.” Chỉ một động tác khom lưng đơn giản cũng khiến Triệu Nam Thiên mất hồn.
Cạch một phát, anh bị đánh thức vì tiếng dép lê đập xuống trước mặt.
“Sau này anh đi đôi này.” Tô Mục Tuyết khoanh tay nói.
Nghe vậy, trái tim Triệu Nam Thiên đập thình thịch.

Cô ấy có ý gì? Chẳng lẽ nói xin lỗi vì chuyện vừa rồi, kêu mình lén lút dọn qua đây ở? Mặc dù Triệu Nam Thiên không quá thích tính cách ngạo mạn của tiểu thư nhà giàu này, nhưng có thể chung sống với mỹ nữ vẫn khiến khí huyết trong người anh dâng trào.
Tô Mục Tuyết giải thích: “Tôi nghĩ lại rồi, chuyện hôm qua rất cảm ơn anh, tôi cũng biết ơn những gì anh đã làm cho tôi.”
Triệu Nam Thiên không lên tiếng, cảm xúc vừa dâng lên dần dần lắng xuống.
Tô Mục Tuyết lạnh giọng nói: “Nhưng cảm kích không thể thay đổi thành tình yêu.

Nếu anh muốn được đền đáp thì tôi có thể đổi thành bất cứ cách nào để đền đáp cho anh, nhưng không thể cho anh tình cảm.”
Vẻ mặt Triệu Nam Thiên dần dần bình thường.


Quả nhiên, người phụ nữ này đúng là tuyệt tình.

Một khi phong ba trôi qua, một khi giải quyết phiền phức nhà họ Ngụy thì cô ấy không còn là cô gái nhỏ cần anh bảo vệ, mà là nữ giám đốc bá đạo cao quý.

Sự chênh lệch của hai người cũng khách nhau như trời với đất, không thể vượt qua.
Nghĩ tới đây, anh lại cảm thấy phiền lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Cô Tô, cô hiểu nhầm rồi, hôm qua tôi cũng chỉ phối hợp với cô diễn kịch mà thôi.”
Tô Mục Tuyết hơi kinh ngạc, sau đó khôi phục bình thường: “Vậy à? Thế thì không còn gì tốt hơn.

Vậy thì cứ dựa theo ước định ban đầu của chúng ta, làm chồng tôi một tháng, trong vòng một tháng đó, tôi sẽ giải quyết phiền phức trong nhà, lúc đó chúng ta thanh toán ân oán xong, không còn nợ nần gì nữa.

Hồi sáng tôi đã cho anh chìa khóa rồi, sau này phòng cho khách kia sẽ để lại cho anh.”