Ngay lúc mọi người đang dùng ánh mắt để đánh giá Đường Nhã Phương thì Đường Nhã Phương cũng quan sát lại tất cả những người xung quanh.

Trong đám người này, ngoại trừ Lục Đình Chiều ra thì vẫn còn có ba người đàn ông và một người phụ nữ khác nữa.

Ba người đàn ông kia ở độ tuổi xấp xỉ với Lục Đình Vỹ, cả ba người bọn họ đều có ngoại hình và phong thái không tầm thường, vừa nhìn qua là có thể biết được, bọn họ đều có xuất thân từ những gia đình giàu có và hiển hách.

Còn về người phụ nữ còn lại kia, tuổi tác của cô ấy cũng không có sự khác biệt lắm so với những người khác ở nơi này.

Cô ấy có một khuôn mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, từ trên người cô ấy còn toát ra một loại phong thái tao nhã, rất rõ ràng cô ấy là một cô chiêu lá ngọc cành vàng, có xuất thân từ một gia đình quyền quý nào đó.

“Chào mọi người."
Sau khi hai bên cùng đồng thời nhìn nhau một hồi, Đường Nhã Phương là người đi đầu, hé mở khóe môi chào hỏi những người kia trước tiên, giọng nói của cô du dương, trong trẻo giống như tiếng của hạt ngọc trai lấp lánh rơi trên chiếc đĩa được làm bằng ngọc thạch vậy.

Nụ cười trên môi của Đường Nhã Phương cũng khiến cho những người vốn dĩ vẫn còn đang đăm chiêu đánh giá cô đột nhiên tỉnh táo trở lại, đồng thời, trong đáy mắt của bọn họ đều lướt qua một tia kinh ngạc rồi chuyển đến hâm mộ.

“Chào em dâu “Chào chị dâu.


Ba người đàn ông và một phụ nữ kia gần như đứng dậy vào cùng một lúc, sau đó lập tức dùng thái độ thân thiện chào hỏi Đường Nhã Phương.

Tất cả những người này đều là những người không hề tầm thường, đàn ông thì vừa đẹp trai vừa toát ra vẻ tinh anh, phụ nữ thì có phong thái hơn người, lúc bọn họ cùng nhau đồng thanh chào hỏi cô, âm thanh và cảnh tượng đó khiến cho Đường Nhã Phương không nhịn được mà hơi hơi nở một nụ cười.

Lục Đình Vỹ kéo cô đi đến bên cạnh ghế sô pha, chỉ vào ba người đàn ông và một người phụ nữ kia, sau đó giới thiệu với Đường Nhã Phương: "Lương Tuấn Anh, Lê Thành Xuyên, Trần Bảo Dương và cuối cùng là em gái của Trần Bảo Dương, Trần Như Ý.

Bọn họ đều là những người bạn tốt đã cùng lớn lên với anh và Đình Chiêu.

Đường Nhã Phương gật đầu cười với mọi người: "Xin chào mọi người, tôi tên là Đường Nhã Phương “Đều là người trong nhà cả, không cần phải khách sáo như vậy, mau mau ngồi xuống đi.

Lương Tuấn Anh phất phất tay, bảo mọi người ngồi xuống.

Lục Đình Chiêu đột nhiên chạy tới, kéo Đường Nhã Phương sang một bên, trên mặt hiện lên đầy vẻ ân cần và chu đảo nói: “Chị dâu, em sẽ dẫn chị đi thăm quan vòng quanh căn phòng này một chút nhé, trong này có rất là nhiều thứ, cũng khá là thú vị nữa đấy.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, anh cả đã cất giấu ở nơi này không ít rượu ngon, lúc bình thường ngay cả em cũng không được phép uống, hôm nay nhân cơ hội này, chúng ta hãy lấy mấy bình rượu bảo bối của anh ấy đem ra đây, chị thấy như thế nào?"
Đường Nhã Phương liếc mắt nhìn Lục Đình Chiêu một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía đám người Lục Đình Vỹ đang ngồi ở phía sau, dường như cũng đã biết được điều gì đó, sau đó vừa thông minh vừa hiểu lòng người, trực tiếp gật đầu nói.


"Được thôi!"
Đợi đến lúc hai người đã đi xa rồi, mấy người ở phía bên này mới thu hồi lại ánh mắt của chính mình, sau đó lại nhanh chóng quăng những ánh mắt tò mò ấy lên trên người của Lục Đình Vỹ, trên mặt người nào người nấy đều trần ngập vẻ không thể nào mà tưởng tượng nổi: “Đình Chiêu nói rằng trái tim trần tục của cậu đã rung động rồi, chúng tôi vẫn cứ mãi không chịu tin, nhưng hiện tại xem ra, có vẻ như là sự thật rồi nhỉ “Đúng như mọi người nhìn thấy.”
Lục Đình Vỹ thờ ơ nhún vai, vẻ mặt hờ hững đáp lời.

“Tướng mạo và khí chất đều không tồi, xứng đôi được với cậu.” Lương Tuấn Anh bình tĩnh đưa ra ý kiến đánh giá.

“Nhưng mà người em dâu này, nhìn qua sao lại có chút quen mắt nhỉ?" Lê Thành Xuyên suy nghĩ một lát, trên mặt cũng hiện lên chút nghi ngờ.

“Đường Nhã Phương...!Đó không phải là nhân vật làm mưa làm gió, gây ồn ào một trận sôi sục, không ngừng được nhắc đến trên bản tin giải trí trước đó hay sao?" Trần Bảo Dương suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra được có một nhân vật Đường Nhã Phương như vậy.

“Chị ấy chính là người mà anh Đình Vỹ thích sao?” Hàng lông mày lá liễu của Trần Như Ý hơi hơi nhíu lại, dường như không thể nào tin được mà hỏi lại.

Đối mặt với những phản ứng khác nhau của bốn người, Lục Đình Vỹ chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Là cô ấy"
Bốn người trừng mắt, nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Lê Thành Xuyên mới chần chờ mở hỏi: “Tin tức kia có sức ảnh hưởng rất không tốt, xem ra, Đình Vỹ đã biết trước được nguyên nhân và hậu quả rồi đúng không? “Tin tức đó cũng không phải là thật, không cần phải để khuôn mặt của Lục Đình Vỹ vẫn tràn đầy vẻ hời hợt như cū.

Mấy người còn lại vừa nghe xong thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi giống như trút đi được gánh nặng, ngay sau đó Trần Bảo Dương lại chép miệng, cong môi nói: "Nói như vậy thì chị dâu của chúng ta cũng có chút thực lực đẩy chứ nhỉ.


Tin tức lúc trước tôi cũng có xem qua rồi, phương thức phản công cũng khá là thông minh.

“Người đàn ông có ánh mắt sắc bén lại nham hiểm đến như vậy giống như Đình Vỹ, cậu cảm thấy một người phụ nữ tầm thường có thể lọt được vào tầm mắt của cậu ta hay sao?"
Lương Tuấn Anh mỉm cười, nâng ly rượu lên nói: "Dù cho có nói thế nào đi chăng nữa, việc đầu tiên mà chúng ta nên làm đó là nâng ly chúc mừng cho Đình Vỹ đi.

Chúc mừng cậu ta trở thành người có thể thoát kiếp độc thân sớm nhất trong mấy người chúng ta!" “Ha ha, nói chỉ phải, lúc đầu mọi người còn lo lắng rằng cậu sẽ độc thân cả đời, thật không ngờ đến được, cậu vậy mà cũng có được một ngày như hôm nay đấy!
Hiếm khi mới có cơ hội để chế nhạo và trêu đùa Lục Đình Vỹ, những người còn lại ở nơi này đều cảm thấy không thể nào để vụt mất cơ hội này được, cho nên từng người từng người một hùa theo trêu chọc anh.

Lúc này, sau khi Đường Nhã Phương bị Lục Đình Chiêu kéo đi, lảo đảo thăm quan xung quanh hết một vòng thi cũng đã quay trở lại, chỉ có điều là, lúc hai người đi thì đi với hai bàn tay trắng, nhưng lúc quay lại, mỗi người đều cầm theo hai chai rượu vang, hơn nữa còn là loại có giá cả vô cùng đất đỏ.

Lục Đình Chiêu hưng phấn chạy tới, đặt mấy chai rượu vang lên bàn, thét lớn lên.

"Các anh em, hôm nay nhờ phúc của chị dâu, chúng ta có lộc ăn rồi, đây chính là rượu vang quý giá mà anh cả cất giấu."
Trần Bảo Dương vừa mới nghe xong lời này, lập tức cũng trở nên hứng thú: "Đây là những thứ mà ngay cả là vào sinh nhật của tôi mà cậu ta cũng không chịu lấy ra đó có đúng hay không?”
Lục Đình Chiều cười híp mắt nói: “Trả lời đúng rồi!” "Xem ra, buổi tối hôm nay cậu sẽ mất nhiều rất máu đấy!
Lương Tuấn Anh và Lê Thành Xuyên cũng vô cùng thích thủ cười nói, rõ ràng là bọn họ cũng đã thèm muốn chỗ rượu vang này từ lâu rồi.

Lục Đình Vỹ lười biếng, uể oải nâng mi, nhưng cũng không phải quá quan tâm đến những vấn đề này, chỉ nhàn nhạt nói: "Muốn uống thì uống đi." “Anh nói đấy nhé, không thể đổi ý được đầu.

Đám người vội vàng, thừa dịp rèn sắt ngay khi còn nóng, nhanh chóng khui rượu ra, đợi đến khi rượu đã được rót ra xong xuôi, Lê Thành Xuyên mới vẫy vẫy tay ra hiệu với Đường Nhã Phương: “Em dâu, tới đây, lần đầu gặp mặt, tối ngày hôm nay bất kể như thế nào, em dâu cũng phải uống cùng với mọi người một ly!” “Không sai không sai, chị dâu, tôi kính chị."

Bốn người đàn ông cùng nâng ly rượu, đồng loạt hô hào nói.

Đường Nhã Phương gật gật đầu, không hề từ chối.

Tửu lượng của cô không tốt, nhưng uống một ly thì cũng không đến mức sẽ bị say, cho nên cô cũng rất sảng khoái nâng ly rượu lên, kính bọn họ lại một lượt.

Rất nhanh, một ly rượu vang đã được nuốt xuống bụng, sự thích thú của mọi người cũng theo đó mà dâng cao lên, chuyển tiếp sự chú ý đến mục tiêu tiếp theo, kéo Lục Đình
Vỹ đến uống rượu cùng, chỉ trong chớp mắt bầu không khí cũng trở nên nóng lên.

Giữa cuộc kinh rượu không ngừng, Lục Đình Chiều đột nhiên đề nghị: "Chúng ta cứ uống như thế này thì không thủ vị gì hết.

Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, như thế nào? Người thua sẽ bị phạt ba lyl “Cũng được đấy, đổ xúc xắc được không? Hay là đoán lớn nhỏ ?" “Đoán điểm số lớn nhỏ đi, chị dâu cũng phải tham gia nữa đấy!
Lục Đình Chiêu cười híp mắt nói với Đường Nhã Phương, đáy mắt lóe lên thứ ánh sáng không có ý tốt, nhìn dáng vẻ như thế kia của Lục Đình Chiêu, rõ ràng là có ý muốn chuốc say Đường Nhã Phương.

Lục Đình Chiêu biết rõ tửu lượng của Đường Nhã Phương không tốt, một khi say rồi thì sẽ rơi vào trạng thái thần trí không rõ, nói không chừng đến lúc đó sẽ mượn rượu mà tùy ý làm bậy, biết đâu chị dâu sẽ cùng với anh cả, gạo sống nấu thành cơm chín thì sao.

Bàn tính của Lục Đình Chiêu vang lên răng rắc, trong lòng của những người khác cũng ngấm ngầm hiểu ý, nhanh chóng chạy theo quạt gió thổi lửa bên cạnh Lục Đình Vỹ: “Chị dâu cũng đã tham gia rồi, Đình Vỹ không có lý nào lại không tham gia, đúng chứ?"
Đường Nhã Phương liếc mắt cũng có thể nhận ra được ý xấu của bọn họ, không khỏi nở nụ cười nói: “Tôi thấy cũng không có vấn đề gì hết, dù sao thì nếu như tôi không uống được nữa thì vẫn còn có Đình Vỹ uống thay cho tôi mà." “Cũng được thôi, dù gì thì tửu lượng của Đình Vỹ cũng rất tốt.”
Mấy người đàn ông càng lúc càng trở nên nhiệt tình hơn, sự thích thủ không ngừng nổi lên bừng bừng, đối với bọn họ mà nói, trong những năm tháng còn sống mà có thể chuốc.