"Ù"
Lục Đình Vỹ gật đầu, đảo mắt nhìn qua cửa hàng ở trước mất, nhanh chóng chọn lấy mấy bộ quần áo, sau đó bảo người bán hàng lấy xuống.

Đường Nhã Phương còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đẩy mạnh vào trong phòng thử đồ.

Lúc bước ra, Đường Nhã Phương cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi thấy hình ảnh của mình ở trong gương.

Ánh mắt của Lục Đình Vỹ vô cùng nham hiểm, anh chọn cho cô những bộ đồ với phong cách khác nhau, phong cách của người nổi tiếng, bộ vest chuyên nghiệp, cũng có phong cách của quý cô, còn có sexy gợi cảm...!Mỗi phong cách đều làm nổi bật được mỗi hình ảnh sống động nhuần nhuyễn khác nhau của cô.

Đường Nhã Phương không nhịn được nhìn trước nhìn sau cảm thán, cảm thấy ánh mắt của mình so với anh thì đúng là còn không bằng quỷ.

Cô liếc mắt nhìn Lục Đình Vỹ, giọng nói đầy ẩn ý: “Anh có mắt chọn đồ cho phụ nữ đấy."
Lục Đình Vỹ nhún vai, mỉm cười nói với cô: “Cũng giống như Adam thôi, được tiếp xúc với giới thời trang trong một khoảng thời gian dài.

Đường Nhã Phương cũng cười cười, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Nhưng mà em đã có rất nhiều quần áo rồi, mua một hai bộ là được, không cần phải tiêu nhiều tiền như thế đầu “Lấy hết." Lục Đình Vỹ thản nhiên nói mà không thèm ngước mắt lên.


Đường Nhã Phương cũng không biết nên khóc hay nên cười.

“Ở đây có khoảng mười lăm bộ, mỗi ngày một bộ em cũng mặc được nửa tháng rồi.

Mà giá tiền của những bộ đồ này cộng lại cũng không ít, cũng đã bằng vài tháng lương của em" “Chiếc thẻ này không giới hạn, em có mua toàn bộ cửa hàng cũng đủ, vả lại nếu không đủ đi chăng nữa, anh có thể để Lục Đình Chiều đi bán xe Mấy lời này của Lục Đình Vỹ vô cùng ngang ngược, nếu trái tim của mấy học sinh trung học nghe được chắc chắn đều run lên.

Mua cả cái cửa hàng này cũng đủ.

Rốt cuộc là cô đã gả cho một người đàn ông nhiều tiền đến mức nào.

Đường Nhã Phương không biết trả lời như thế nào, cô im lặng một lúc lâu, cuối cũng đành phải để cho nhân viên bản hàng gói lại tất cả các bộ quần áo này vào.

Xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi trung tâm thương mại, bây giờ đã là giữa trưa rồi, cả ba người tìm một nhà hàng ở gần đây để giải quyết bữa trưa.

Đi với hai người đàn ông đẹp trai bất nhân tính này, Đường Nhã Phương đi đến đâu, tỷ lệ quay đầu nhìn lại cao không thể tưởng tượng được, cần bao nhiêu ánh mắt thì có bao nhiêu ánh mắt.

Có điều một đoạn đường này, cô cũng nhận đủ loại ảnh mắt, ghen tị có, hận thù có của những người phụ nữ từ mọi tầng lớp xã hội, thiếu chút nữa thì cô bị xuyên thủng cơ thể rôi.

Buổi chiều, ba người tìm tới một cửa tiệm cà phê ở gần đây uống cà phê, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn rỗi hiểm có.

Buổi tối, sau khi về tới nhà, Lục Đình Vỹ hỏi Đường Nhã Phương: “Buổi tối có muốn tham gia một bữa tiệc cùng anh không?" “Bữa tiệc sao?"
Đường Nhã Phương mở to hai mắt ra, cũng không trực tiếp đồng ý mà nhìn anh nói: “Những người tham gia bữa tiệc này là ai?" "Bạn bè thôi." Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng nói.

Có điều Đường Nhã Phương vẫn cảm nhận được từ "bạn bè trong lời nói của anh có ý nghĩa khác, chỉ sợ cái gọi là "bạn bè thôi" này là những người rất quan trọng.

Anh...!chuẩn bị giới thiệu cô với bạn bè của anh có đúng không?

Một người thông minh như Đường Nhã Phương, trong lòng cô xuất hiện một dòng nước ấm, cứ như là rất hạnh phúc vì được coi trọng “Em đi."
Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, cũng trịnh trọng nói: “Em sẽ ăn mặc thật đẹp.

Lục Đình Vỹ mỉm cười gật đầu đáp: "Mỏi mắt mong chờ Bảy giờ tối, quả nhiên là Đường Nhã Phương ăn mặc vô cùng tỷ mỉ cẩn thận, chuẩn bị cùng Lục Đình Vỹ ra khỏi cửa
Đêm nay, cô mặc một chiếc váy nhạt màu, vòng eo xinh đẹp được thắt lưng ôm chặt, khuôn mặt thanh tú không hề có một chút phấn son, cặp lông mày cong cong không cần kẻ, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, làn da trắng nõn ngọc ngà như tuyết, khí chất tạo nhã, hơi thở tràn sức sống thu hút được ánh nhìn của người khác.

“Có được không?"
Mặc một chiếc váy vừa mới mua ở trung tâm thương mại, Đường Nhã Phương quay người lại trước mặt Lục Đình Vỹ: “Rất đẹp, làm đầu anh xuất hiện một ý nghĩ muốn giấu em đi"
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Đình Vỹ xuất hiện một tia kinh diễm không thể che dấu được.

“Đồ độc đoán
Đường Nhã Phương măng giận một câu, bước tới khoác lấy cánh tay anh: “Đi thôi, miền không làm anh mất mặt là được rồi." “Anh nghĩ chắc là sẽ làm mấy người họ ngạc nhiên"
Lục Đình Vỹ củi người hôn trộm lên cánh môi thơm tho của cô, lúc này mới ôm cô ra khỏi cửa.

Bảy giờ rưỡi tối, hai người đi vào một club cao cấp trong thành phố.

Lục Đình Vỹ đã quen thuộc với địa điểm này nên đi trước dẫn đường, Đường Nhã Phương đi sau lưng anh, bước vào thang máy, băng qua hành lang yên tĩnh nhưng lại vô cùng tao nhã, cuối cùng cũng tìm thấy một phòng bao lấp lánh ánh đèn, hai người dừng ở trước cửa.

Lục Đình Vỹ gõ cửa, chỉ một lát sau, cửa được người ở bên trong mở ra.


Sau đó, Đường Nhã Phương nghe thấy âm thanh ồn ào vọng đến và giọng nói của Lục Đình Chiêu: "Anh trai, anh vào đây
Sau đó lại có tiếng nói xa lạ của một người đàn ông khác: “Chị dâu có đến đây không?” “Đến rồi, đến rồi." “Ở đâu...!ở đâu?"
Những âm thanh nhấn nháo ở trong phòng bao, vì Đường Nhã Phương đứng ở phía sau lưng Lục Đình Vỹ cho nên những người ở bên trong đều không thấy được cô, chờ đến lúc Lục Đình Vỹ kéo cô lên phía trước thì cô mới hoàn toàn lộ diện trước mặt mọi người.

Không khí yên tĩnh lại chỉ trong một chớp mắt.

Ánh mắt những người ở bên trong phòng bao đều dừng lại ở trên người Đường Nhã Phương, mặt người nào cũng thể hiện sự tò mò của bản thân.

Cô chỉ thản nhiên đứng yên ở đó, ngọn đèn bên trong chiếu sáng khuôn mặt cô, đôi mắt thông minh linh động, nụ cười quyến rũ, lông mày thanh tú, mặt mày tinh xảo, đường nét khéo léo.

Chiếc váy nhạt màu điểm xuyết những đốm hoa nhỏ càng làm nổi bật khi chất thanh thoát của cô, rung động lòng người.

.