Bác Triệu lập tức rời đi, người vừa đi khỏi, Đường Nhã Phương đã không thể chờ được mà đưa bình thuốc nước cho bác sĩ kiểm tra.

Kết quả ngoài dự đoán của hai người, bác sĩ vậy mà cũng không biết loại thuốc nước này: "Có lẽ là thứ này được sản xuất ở nước ngoài, trước mặt trên thị trường cũng không có bản loại thuốc nước này, cho nên cần phải tiến hành tiến một bước kiểm nghiệm nữa, mới có thể biết được là cụ thể bên trong có những thành phần gì." "Vậy thì làm phiền bác sĩ rồi."
Sau khi bác sĩ cẩn thận rời khỏi phòng làm việc, Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống tâm trạng nóng nảy.

Lục Đình Vỹ ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng nói nhỏ ở bên tại cô: "Rất nhanh là sẽ có kết quả rồi, đừng lo lắng."
Đường Nhã Phương tựa vào lồng ngực của anh, trong lời nói đột nhiên có chút mệt mỏi: "Anh nói xem, trên thế giới này thật sự có người không có lương tâm như vậy sao?"
Mấy năm nay, một mình cô vẫn luôn chiến đấu với hai mẹ con Chu Như Ngọc, cũng phải chịu vô số oan ức.

Nhưng mà cô không chịu thua, giống như một nữ bộ đội vậy, liều mạng đánh lại, không ngừng không nghỉ.

Vậy mà, sau khi nội tình của chuyện liên quan đến việc Đường Quốc Thành đột nhiên ngã xuống bị phát hiện ra, cô mới nhận ra được là lòng người đáng sợ như nào.

Lục Đình Vỹ biết suy nghĩ trong lòng nàng cô, đau lòng ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Có, nhưng loại người như vậy sẽ không nhận được kết quả tốt.

Em còn có anh mà!"
Đường Nhã Phương gật đầu một cái.

Cô còn có anh! Cũng chỉ có khi ở bên cạnh anh, cô mới có Đình Vỹ nhận được sự yên tâm.


Buổi trưa, bác sĩ còn chưa tới đưa kết quả kiểm tra chai thuốc nước kia, Lê Mẫn Nghi và Tổng An Nhi lại tới trước rồi.

Thấy hai người, tâm trạng của Đường Nhã Phương cũng tốt hơn nhiều, cô nhìn về phía Lê Mẫn Nghi, tò mò hỏi: "Mấy ngày nay cậu đi làm gì ở đâu vậy hả? Bận rộn như vậy." "Mình thì có thể làm gì chứ, đương nhiên là làm chính sự rồi."
Lê Mẫn Nghi đắc ý hất cái cắm xinh đẹp của mình lên, trong đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên tia gian xảo.

Đường Nhã Phương cực kỳ nghi ngờ nhìn cô "Người mới về nước không có việc gì làm như cậu, thì có thể có chuyện chính sự gì để làm cơ chứ?" "Hì hì, đây là bí mật, tạm thời không thể nói cho mọi người biết được, chờ đến lúc thích hợp thì mình sẽ nói với các cậu."
Lê Mẫn Nghi nghịch ngợm cười một tiếng, tầm mắt nhìn về phía phòng bệnh, chỉ chỉ vào Đường Quốc Thành nói: "Sao rồi?" "Còn phải ở lại đây theo dõi tình trạng bệnh thêm hai ngày nữa." "Cậu cũng đừng lo lắng quá, chắc chắn là chủ Thành sẽ tỉnh lại thôi."
Lê Mẫn Nghi vỗ vỗ bả vai Đường Nhã Phương, an ủi cô.

Đường Nhã Phương gật đầu một cái, nhưng cũng không có để trong lòng.

Ngay cả bác sĩ không biết là lúc nào bố cô mới có thể tỉnh lại được, ai biết là kết quả sẽ như thế nào.

"Lê Mẫn Nghị nói rất đúng, cậu cũng đừng có đăm chiêu ủ dột nữa."
Tổng An Nhi cũng nói lời an ủi cô, nhưng mà rõ ràng là cũng không có tác dụng gì mấy.

Ba người trò chuyện đơn giản một chút, đúng lúc này Lục Đình Vỹ cũng trở về từ bên ngoài, nhìn thấy Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi ở đây, anh gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Tống An Nhi đáp lại rất nhanh, còn Lê Mẫn Nghi thì lại quan sát Lục Đình Vỹ một lượt.


Bà cô này không giống với những người khác, ánh mắt nhìn đàn ông cực kỳ xoi mói bắt bẻ, trên đời này người đàn ông có thể được cô tán thưởng, cũng chỉ có thể đếm đc trên đầu ngón tay.

Hơn nữa Đường Nhã Phương còn là bạn thân nhất của cô, ánh mắt lại càng thêm xoi mói hơn.

Về phần Lục Đình Vỹ, anh là người đàn ông với cấp bậc đế vương, đi đến đâu cũng sẽ đều nhận được sự chú ý của tất cả mọi người, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác dùng ánh mắt dò xét như vậy nhìn mình, mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà cũng không nhịn được hơi nhíu mày lại một chút, chỉ là anh cũng không thấy quá khó chịu, cứ để mặc cho Lê Mẫn Nghi nhìn như vậy.

Phải đến một lúc lâu sao, mới đưa tay ra nói với Lê Mẫn Nghi: "Cô Nghi, tôi vẫn thường nghe bà xã của tôi nhắc đến cô, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Lục Đình Vỹ!" "Ừ, Lê Mẫn Nghi!"
Lê Mẫn Nghi cũng đưa tay ra, lễ phép đáp lại, hai người vừa chạm vào tay nhau là lập tức tách ra.

Lục Đình Vỹ khẽ mím môi, thản nhiên nói: "Cô Nghi quan sát tôi lâu như vậy, không biết là có gì chỉ giáo?" "Chỉ giáo thì không dám.

Nhưng mà ngược lại ngài Vỹ đây giống như là trong lời đồn vậy, tác phong tao nhã, vô cùng có sức quyến rũ.

Lê Mẫn Nghi hài lòng gật đầu một cái, qua sự quan sát mới vừa rồi, cho dù là giá trị nhan sắc của Lục Đình Vỹ, hay là khí thế mà anh bày ra, thậm chí là dáng người của anh, cũng đều lấy được điểm số khá là cao.

Người đàn ông như vậy, xem như là xứng với Đường Nhã Phương.


Nhưng mà thế này vẫn còn chưa đủ! "Nữ hoàng không vương miện có tiếng tăm lừng lẫy trong xã hội thượng lưu của thành phố Hải Phòng, cũng không kém." Lục Đình Vỹ cười nhẹ nói.

Nữ hoàng không vương miện, đây là một biệt danh khác của Lê Mẫn Nghi, nhưng mà đó đã là chuyện của ba năm trước.

Theo lời truyền, ở thành phố Hải Phòng có tứ đại mỹ nhân, ba người trong số đó có xuất thân từ bốn gia tộc lớn, Trần Như Ý của nhà họ Trần, Lương Nhã Anh của nhà họ Lương, Lê Ngân Hà của nhà họ Lê, người còn lại chính là Lê Mẫn Nghi của nhà họ Lê.

Bốn người này, vẫn luôn được xã hội thượng lưu công nhận là những cô gái xinh đẹp nhất, mỗi người một vẻ, tất cả đều được không ít người yêu thích.

Nhưng mà, mấy năm này Lê Mẫn Nghi ra nước ngoài, cái danh hiệu này đã dần dần biến mất.

"Danh hiệu nhàm chán như vậy, đừng có gắn nó lên người tôi nữa, thật vất vả mới thoát được khỏi nó."
Lê Mẫn Nghi bĩu môi, hiển nhiên là không có hứng thú đối với xưng hô này, cô đột nhiên thay đổi giọng điệu nói: "Ngài Vỹ, mặc dù anh đúng là một người rất ưu tú, nhưng mà Nhã Phương của chúng tôi cũng không kém gì, nếu như mà nữ hoàng không vương miện này vẫn còn tồn tại, vậy thì chắc chắn là cậu ấy sẽ có vị trí trong đó.

Mà cô gái ưu tú giống như cô ấy, tự nhiên là cũng có không ít người theo đuổi, cho nên, anh Vỹ đây hẳn là biết mình phải đối xử với cô ấy như thế nào rồi đúng không? Người con gái tốt như vậy, nếu mà bỏ qua cậu ấy thì sẽ khó mà tìm được một người như thế!"
Lời này của Lê Mẫn Nghi, đúng là không khách khí một chút nào cả, uy hiếp cảnh cáo đều có đủ, rõ ràng là muốn nói cho Lục Đình Vỹ biết, nếu anh mà dám bắt nạt Đường Nhã Phương thì sẽ không được yên đâu!
Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi đứng một bên, sau khi nghe được thì trợn mắt hốc mồm.

Người trước cũng tạm được, sau khi lắc đầu rồi bật cười một cái, trong lòng lại thấy rất ấm áp.

Tống An Nhi trực tiếp vụng trộm giơ ngón tay cái lên với Lê Mẫn Nghi.

Bà cô của tôi thật là lợi hại!
Đây chính là Lục Đình Vỹ đó! Người thừa kế đứng đầu của bốn gia tộc lớn, gần như có thể xưng là nhân vật làm mưa làm gió giàu nhất châu Á, là người đàn ông tài giỏi trong số cảm nhận của vô số cô gái trẻ, là cậu chủ của nhà họ Lục có xuất thân cao quý, không ai dám chọc vào, vậy mà cậu lại dám uy hiếp anh ta l

Nếu mà đổi lại là người khác, sợ là đã sớm bị lỗi đi ném thẳng vào bồn cầu rồi ấy chứ? "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi cũng cảm thấy người con gái tốt như cô ấy, nếu mà bị người khác cướp đi, chắc chắn là sẽ phải thấy rất hối hận.

Cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra!"
Ngược lại Lục Đình Vỹ cũng không có phủ nhận lời nói của Lê Mẫn Nghi, thậm chí còn vô cùng đồng ý, trông lời nói đều lộ vẻ khí phách.

"Vậy sao, nếu thế thì tôi yên tâm rồi, hy vọng là có có thể nói được làm được."
Đến tận giờ phút này, cuối cùng Lê Mẫn Nghi cũng nhoẻn miệng cười, dường như là thấy vô cùng hài lòng đối với câu trả lời này của Lục Đình Vý.

Đường Nhã Phương tùy tiện kết hôn, Lê Mẫn
Nghi vốn đã lo lắng, trở về nước nhiều ngày như vậy cũng chưa từng nhìn thấy mặt của Lục Đình Vỹ, cho nên cũng không biết được là rốt cuộc người đàn ông này có đáng giá để giao phó cả đời hay không?
Bây giờ xem ra là Đường Nhã Phương đã đúng một lần rồi.

Làm bạn thân, tự nhiên là Lê Mẫn Nghi cũng cảm thấy rất vui vẻ vì cô.

Lục Đình Vỹ cười cười: "Đây là chuyện đương nhiên.

Bà xã nhà tôi có thể làm quen được với một người bạn hết lòng hết dạ như cô Nghi đây, có thể nói là may mắn ba kiếp." "Tôi và Nhã Phương, An Nhi có tình cảm chị em rất sâu đậm, người khác nếu muốn bắt nạt các cậu ấy, đương nhiên phải hỏi tôi trước.

Nhưng mà anh cho tôi cảm giác không tệ lắm, ít nhất...! Cũng đáng tin hơn so với cái người em trai kia của anh." Nói xong lời cuối cùng, Lê Mẫn Nghi cũng đột nhiên nhớ đến cái tên dê xồm đã sàm sỡ cô ở sân bay, lập tức không nhịn được đảo mắt.

Kết quả là cô vừa mới dứt lời, giọng nói của Lục Đình Chiêu cũng vang lên ngay sau đó: "Làm sao mà tôi vừa đến đã nghe thấy có người nói xấu mình rồi nhỉ?".