Một đám người Tán tu nhìn như đáp ô hợp nhưng lại vô cùng hung hãn và xảo quyệt! Lâm Nhất thầm nghĩ, vốn tưởng dùng tu vi bản thân có thể tránh chút phiền phức, mà lúc này xem ra không động thủ không được! Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt dữ tợn, nói:

- Còn có chuyện trong lòng không muốn sao? Thật là đám người vô sỉ không biết sợ.

Đối mặt với trào phúng như vậy, Hồ lão đại không chỉ thờ ơ, ngược lại còn dẫn theo đồng bọn như bầy sói tản ra, bày ra một trận thế tiến có thể công, lui có thể thủ!

Lâm Nhất lắc đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Cả gan làm loạn…

Lời còn chưa dứt chợt thấy vài xích mang dài mấy trượng tuôn ra, mang theo sát khí ác liệt tản ra khắp bốn phía.

Khí thế thật kinh người! Dù kinh hãi như Hồ lão đại vẫn hung hãn như trước, không quên rống to:

- Các huynh đệ! Sóng vai mà lên…

Lâm Nhất căn bản không đợi phi kiếm đột kích đã biến mất tại chỗ, đột nhiên sau đó là một thanh âm “Ầm”, cùng với một tiếng hét thảm “Ai u” vang lên, có người từ trên phi kiếm rớt xuống dưới.

Vẫn chưa đợi mọi người kịp hiểu, lại là thanh âm “ầm ầm ầm” cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy vị Tán tu Kim Đan sơ kỳ từng người một đều bị quẳng rơi xuống khỏi phi kiếm.

Đám Tán tu trong chốc lát không cách ứng đối, Hồ lão đại nóng nảy gầm rú:

- Lo lắng cái gì? Động thủ đi…

Cùng lúc đó thân hình Lâm Nhất hiện ra, cách không xuất ra một quyền, đám tu sĩ Kim Đan còn sót lại không kịp tránh né đều bị lật úp rơi xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, bảy tu sĩ Kim Đan chỉ còn lại một mình Hồ lão đại ngơ ngẩn.

Tổ chim bị phá không còn trứng! Đám Tán tu Trúc Cơ lúc này cũng không nghĩ ngợi nhiều, quay đầu chạy về bốn phía.

Lâm Nhất không để ý tới Hồ lão đại, lớn tiếng quát lên:

- Đứng lại hết cho ta! Người vi phạm, giết !

Hắn há mồm phun ra Kim Long kiếm, trong nháy mắt liền hóa thành ngàn vạn kim quang tản ra khắp bầu trời.

Trong khoảnh khắc, sát khí có mặt khắp nơi khiến người ta hít thở không thông, lại không kịp tránh né, Hồ lão đại nhịn không được luống cuống chân tay. Tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi này sao lại lợi hại như vậy? Ở bên ngoài cách không một quyền liền đánh rơi người khác, nếu như xuất ra pháp bảo chẳng phải sẽ chết sao…

Mà thôi! Rừng xanh còn đó, sợ gì thiếu củi đốt! Lưu manh không sợ thua thiệt trước mắt, vẫn nhân cơ hội chạy trối chết quan trọng hơn! Nếu còn chút lưỡng lự chỉ sợ muốn đi cũng không được!

Tâm niệm khẽ chuyển, Hồ lão đại không dám cậy mạnh, hai tay nhanh chóng bóp ra một thủ quyết. Một tầng ánh sáng xanh xuất hiện, thân ảnh đột nhiên trốn đi thật xa.

Cùng lúc đó, vạn thiên kim quang hóa thành từng mũi kiếm quang bén nhọn, trong thời gian ngắn bao phủ phương viên mấy trăm trượng, đám Tán tu chạy trối chết đều bị Huyền Thiên Kiếm Trận vây khốn.

Ngay sau đó nhận ra Hồ lão đại bỏ chạy, Lâm Nhất có chút kinh ngạc! Vốn định bức Hồ lão đại khuất phục, nhưng không ngờ người này lại am hiểu độn thuật! Nếu như thoát được chẳng phải sẽ lưu lại một tai họa sao!

Lâm Nhất thôi động thần thức, trong nháy mắt bắt gặp thân ảnh Hồ lão đại ở bên ngoài ngàn dặm, chạy thục mạng thần tốc như vậy, sợ rằng không thua Phong Độn Thuật của mình là bao! Hắn khẽ cau mày, thuận tay nắn thủ quyết. Thoáng chốc giữa không trung phát ra tiếng nổ vang, thân ảnh chợt biến mất…

Giây lát sau, bên ngoài hai ngàn dặm đột nhiên vang lên một thanh âm, hai bóng người thoáng hiện ra. Có chỗ khác nhau là một người bị đụng phải kêu to “ai u” liền rơi xuống, người còn lại bình yên vô sự, trên môi nở nụ cười khổ.

“Phá Không Độn” này tuy nói khó có thể thao túng, lại có chút đổi mới, mặc dù dùng thần thức phong tỏa Hồ lão đại nhưng Lâm Nhất vẫn đụng vào đối phương. Cũng may lại có người chịu tội thay!

Rất lâu không dùng Long Tu Tiên trói cổ tay, Lâm Nhất phất tay, Hồ lão đại nhất thời bay lên, bị trói chặt không thể giãy dụa. Hắn lại chộp vào trong hư không, xách đối phương tới bên cạnh.

- Ai nha…. Tiền bối xin tha mạng.

Vừa rồi Hồ lão đại bị đụng phải suýt chút ngất đi, chưa kịp lấy lại hơi đã bị trói tay trói chân, giờ mới hiểu được bị người bắt sống, sợ tới mức hồn phi phách tán, liều mạng hô to:

- Vãn bối cam tâm tình nguyện quy thuận! Cho dù là vạn năm, vĩnh viễn không hối hận, chỉ cầu sống sót…

Lâm Nhất khẽ hừ một tiếng, nói:

- Quy thuận hay không là do ngươi, giết ngươi hay không là do ta…

Hắn xách lấy đối phương, lần nữa thúc động “Phá không độn”, hai người nhất thời biến mất.

Chẳng mấy chốc lại “phanh” một cái, đá trong Thanh Thạch Hạp văng tung tóe, bụi mù nổi lên bốn phía….

Có người kêu khóc:

- Tiền bối! Ngươi dứt khoát giết ta đi! Hồ Tử không thể chịu nổi dằn vặt như vậy, thật sự muốn được chết…

- Ồn ào!

Có người nhẹ giọng quát một câu, sau lại lẩm bẩm:

- Ta cũng không phải thật tâm…