- Đừng có nói bậy! Huynh đệ của ta không phải người ngươi có thể mở miệng bôi nhọ? Hôm nay nói rõ mất lòng trước được lòng sau, Nguyễn gia đắc tội với Hồ lão đại ta, là mệnh số cho phép! Ngươi chỉ có hai con đường có thể đi…

Mấy câu nói không biết xấu hổ của Hồ lão đại khiến Nguyễn Quảng tức giận tới chòm râu dựng thẳng, sắc mặt biến thành màu đen, trong chốc lát không nói ra lời. Nguyễn An phía sau lại mang khuôn mặt phẫn nộ, đụng phải tên cướp này thật khiến người ta khó có thể chống đỡ. Nếu hai bên động thủ, ba người phe mình đương nhiên không chống lại tên Tán tu hung hãn này, mà từ ý tứ của đối phương có thể thấy rõ, Nguyễn gia hôm nay lâm nguy!

Mà lúc này Nguyễn Thanh Ngọc lại ngoảnh mặt ngó lơ với Hồ lão đại, ánh mắt rơi vào trên người một Tán tu trong đó, thần sắc ngạc nhiên! Hơn nữa đối phương còn nhếch miệng cười nhạt một tiếng. Thấy vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên không yên, thất thanh nói:

- Tiền bối…

- Muốn làm thân với lão tử sao! Cho dù có gọi cha ruột cũng vô dụng!

Hồ lão đại còn tưởng Nguyễn Thanh Ngọc xin khoan dung, vung tay lên, tàn độc nói:

- Nguyễn gia chỉ có hai con đường có thể đi! Hoặc là một tộc đều quy thuận, hoặc là diệt tộc! Các ngươi có thể suy nghĩ, một nén nhang… không được! Nửa nén nhang sau phải trả lời…

Đối mặt với sự khi dễ như vậy, Nguyễn Quảng phất ống tay áo, nổi giận quát lên:

- Hừ! Nguyễn gia ta thế yếu, nhưng cũng không phải nơi cần van xin để sống!

Lời hắn khẽ chuyển, có chút đau lòng trầm giọng nói:

- Thanh Ngọc, khổ tiếng cầu xin thương xót với kẻ cắp chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi…

Thần sắc Nguyễn Thanh Ngọc ngượng ngùng, vội vàng giải thích:

- Bá phụ! Không phải cháu nhát gan, chỉ là vị tiền bối kia…

Nói tới đây nàng không biết phải nói thế nào, nhưng vẫn nhìn chằm chằm người nọ. Trong ánh mắt mang theo chút thần sắc nghi hoặc cùng chờ mong.

Tình cảnh này khiến hai bên địch và ta nhận ra dị thường, đều nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Thanh Ngọc. Đó là một thanh niên mặc áo bào màu tro, bên hông treo một bình rượu, đang đạp thanh phi kiếm đứng ở phía sau một Tán tu. Hắn chắp tay sau lưng, thần sắc an hòa nhàn nhã, khác hẳn với đám hung thần ác sát đứng xung quanh.

- Thanh Ngọc! Con biết người đó sao? Vậy là một tiểu bối bị lạc lối….

Nguyễn Quảng lắc đầu thở dài, tai vạ tới nơi, khó tránh khiến lòng người thay đổi! Chỉ tiếc, Thanh Ngọc trời sinh cẩn thận, hành sợ trầm ổn lại trở thành bộ dạng như thế…

Nguyễn Thanh Ngọc âm thầm cắn môi, thần sắc do dự! Không thể nhận sai, người đó chính là tu sĩ Trúc Cơ đã cứu tính mạng mình? Hắn thì ra không hề giấu giếm tu vi? Vì sao lại ở cùng một chỗ với tên Tán tu hỗn đản này?

Thần sắc Lâm Nhất bị mọi người vây xem không thay đổi, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ. Lại gặp Nguyễn Thanh Ngọc kia, thật đúng là trùng hợp. Vốn muốn đợi náo nhiệt chút sẽ xuất thủ, nhưng lúc này lại tránh không nổi nữa.

- Tiểu tử! Ngươi là…

Hồ lão đại ngạc nhiên kêu một tiếng, nhìn mọi người, lập tức ôm bụng cười không ngừng. Hắn cười nói:

- Không nghĩ tới, con mẹ nó, ngươi còn có bản lĩnh giả mạo tiền bối! Ha ha ha…

Trong tiếng cười lớn hài hước của đối phương, đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh Ngọc đột nhiên sáng ngời. Nàng không chần chừ nữa, thần sắc dứt khoát tiến lên một bước, chắp tay nói:

- Lâm đạo hữu, năm đó nhận sự cứu giúp còn chưa kịp bái tạ, xin nhận một lễ của Thanh Ngọc!

Không để ý Nguyễn Quảng cùng Nguyễn An vô cùng kinh ngạc, trịnh trọng thi lễ với Lâm Nhất.

- Ha ha! Tiểu tử, lại có người tới bái kiến sao… Hử?

Tiếng cười của Hồ lão đại bị kiềm lại, khó hiểu hỏi:

- Nàng biết ngươi họ Lâm…?

Con ngươi đảo một vòng bên ngoài, xoay người lớn tiếng quát:

- Giáp Tử Đạo, bảo ngươi xem chừng tiểu tử này, con mẹ nó, ngươi sao lại núp ở phía sau chứ…

Giáp Tử Đạo vốn đề phòng có người lâm trận bỏ trốn, mà hiện nay lại một mình trốn phía sau đoàn người, tùy thời cơ sẽ quay đầu bỏ chạy. Sau khi tiếng la rầy của Hồ lão đại truyền tới, hắn sợ tới run người, vội vàng chuẩn bị đáp trả lại nghe có người cười khẩy nói:

- Không cần hỏi nhiều, hắn sợ chết…