Bát Nhã nhấc kiếm Phật tiến đến, uy lực của thanh kiếm vô cùng bá đạo.
Tiếng leng keng cũng vang lên, một người cầm đao, một người cầm kiếm, đánh nhau tưng bừng khói lửa.
Không khó để nhận ra, Bát Nhã đã rơi vào thế yếu.
“Không còn gì băn khoăn nữa!”, lão Trần Huyền vuốt râu.
Gần như các trưởng lão ở đó đều như vậy, nhìn sơ là có thể nhận ra, Bát Nhã đang gắng gượng.
Các trưởng lão nhìn lên sàn đấu rồi lại nhìn sang Triệu Bân.
Sở dĩ sức chiến đấu của Bát Nhã không thể đạt đến trạng thái mạnh nhất đều là do Cơ Ngân ban cho hết.

Đối với vết thương bình thường, dù cho có bị đập đến tàn phế thì vẫn có thể dùng linh dược để hồi phục, nhưng khi đại Phật bị đập nát thì phản phệ từ nó gây ra không phải chuyện đùa, không đến mười ngày nửa tháng thì không thể nào hồi phục được, không có thời gian hồi phục mà gặp phải Mặc Đao thì chỉ có thất bại mà thôi.
Sư phụ của Bát Nhã cũng liếc nhìn Triệu Bân.
Ánh mắt của của đối phương không hề dễ chịu: Vì ngươi mà đệ tử của ta mới phải bị thương thê thảm như thế.

“Vì cô ta mà có biết bao nhiêu người vô tội đã phải mất mạng!”
Nếu như không phải vì không phải chỗ thích hợp thì nhất định Triệu Bân đã cự lại rồi.
Hắn đã nương tay rồi, nếu như ở bên ngoài, nếu chỉ có hắn và Bát Nhã thì không chỉ là đập nát đại Phật thôi đâu, hắn cũng sẽ tiễn Bát Nhã lên Tây Thiên gặp Phật Tổ luôn rồi.
Ư ư…
Tiếng rên ứ ứ như thế thỉnh thoảng lại vang lên từ sau khu núi yên tĩnh của Thiên Tông.
Là Vệ Xuyên, hắn ta vẫn còn bị treo ở đó, muốn thoát ra nhưng khổ nỗi đan điền đã bị niêm phong, muốn gọi người cứu nhưng miệng lại bị nhét kín, cứ giằng co ở đó như đang đánh đu, cơ thể lắc qua lắc lại.
Mắt hắn ta còn rơm rớm nước mắt.
Cũng không biết là vì ấm ức hay là vì chiếc tất nhét trong miệng thối quá nên ngạt thở nữa.
“Hay!”
So với khu sau núi thì phía hội trường lại rất náo nhiệt.
Tiếng khen hay vang lên ầm ĩ, không ngừng nghỉ, trên sàn đấu thì đánh nhau khốc liệt, dưới sàn đấu thì cổ vũ tưng bừng, đấy không chỉ là một cuộc thi tầm cỡ mà còn hơn cả một cuộc thi tầm cỡ.
Cục diện đã nghiêng hẳn về một bên.

Bát Nhã đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, không chống đỡ nỗi đòn tấn công, liên tục chảy máu.
Ngược lại, Mặc Đao càng đánh càng hăng, cây đao bá đạo trong tay cũng bị ảnh hưởng, nó rung lên ù ù.
“Sắp thua rồi!”, Mục Thanh Hàn khẽ nói.
“Bá Đao: Phách Thiên Trảm!”
Cô ta vừa dứt lời thì liền nghe thấy Mặc Đao hét lớn lên, hắn ta đã tung tuyệt chiêu.

Nếu đã là tuyệt chiêu thì đó không phải là thứ mà chiêu Phách Thiên Trảm bình thường có thể so sánh được, đao quang dài đến mười trượng.

Bát Nhã cổ dùng cấm thuật.

Phật quang bao quanh cơ thể chữ Phật bay xung quanh, tụ lại thành hình Bề Tát.

Cũng giống như tượng Phật vàng trước đó, Phật đang ngồi xếp bằng, từ trên đáp xuống.

Mặc dù là ảo ảnh nhưng lại bao trùm lấy cả người cô ta.