“Sư đệ, ngươi có tư cách khiến cho ta phải dùng toàn lực”, Bát Nhã cười nói.

“Vậy thì ta thực sự rất vinh hạnh”, Triệu Bân thản nhiên nói, hắn vẫn sải bước với tốc độ chậm rãi, cho dù đối mặt với tam đại chú pháp, cho dù đối mặt với biển niệm lực thì hắn cũng không hề mảy may chớp mắt, không hề dừng lại.

“Đại thế thiên: vạn pháp quy tông”.

Bát Nhã khẽ quát một tiếng, hai tay đã tạo thành chữ thập, thay đổi ấn quyết.

Khi ấn quyết của cô ta ngưng tụ, một chữ “Vạn” khổng lồ biến ảo hiện ra.

Chỉ một chữ “Vạn” nhưng mang sức mạnh vô biên.

Những đệ tử bên dưới nhìn thấy thì trong lòng không khỏi run rẩy.

Chữ “Vạn” của Phật gia không phải là chuyện đùa, bọn họ tự biết bản thân không thể chống đỡ nổi, nếu như không né được có khi còn phải chịu cảnh thịt nát xương tan.

Một đòn này của Bát Nhã được tung ra hết sức lạnh lùng, không có thân thể mạnh mẽ như Man Đằng thì làm gì có ai dám đối kháng với nó, mà chắc chắn cũng không thể nào đối kháng nổi.

“Phong”.


Bát Nhã lại thay đổi ấn quyết, chữ “Vạn” khổng lồ từ trên trời giáng xuống đầu Triệu Bân.

Triệu Bân vẫn không dừng lại, ngay trước khi chữ “Vạn” giáng xuống thì hắn đã vung tay vẽ nên một vòng cung màu tím, hoặc là nói, trên đầu ngón tay của hắn có khí huyền hoàng đang ngưng tụ, mạnh mẽ chém đôi chữ “Vạn” kia.

“Ôi trời!”, Tô Vũ cả kinh đứng bật dậy.

“Có thể phá như vậy sao?”, Man Đằng không còn tức giận nữa, hai mắt mở to ngạc nhiên.

“Như thế này cũng quá…”, lão đạo Âu Dương giật giật khóe miệng.

Đám đệ tử thiên tài như Mặc Đao cũng phải kinh ngạc tột độ, bọn họ cũng có thể phá chữ “Vạn” của Phật gia, nhưng chắc chắn không thể nào phá được một cách thoải mái như Cơ Ngân, có lẽ chỉ có Sở Vô Sương mới có thể làm được như vậy.

“Sao hắn có thể mạnh như vậy?”, Vân Phượng cũng kinh ngạc.

Cô ta… cũng khó có thể tin được.

Một đệ tử từ trước đến nay luôn bị Thiên Tông xem thường lại có nội tình thâm hậu đến vậy.


“Đệ tử của ngươi một bước lên trời rồi!”, Đào Tiên Tử vốn ít nói mà bây giờ cũng phải tặc lưỡi không dứt.

“Xem ra sư phụ đã cản trở không ít cơ hội tỏa sáng của ngươi rồi!”, Vân Yên cười gượng, cô ta cũng không ngờ đồ nhi của mình lại có thực lực như vậy.

Bang! Bang! Bang!
Trên đài liên tục vang lên những thanh âm va chạm hết sức nhịp nhàng.

Giờ phút này, từng tiếng bước chân của Triệu Bân lại trở nên đặc biệt chấn động.

“Sư đệ, ngươi làm ta quá kinh ngạc”.

Bát Nhã cười nhẹ, chính giữa ấn đường của cô ta đã hiện lên một đạo Phật văn, mái tóc đen cũng biến thành màu trắng như tuyết, niệm lực Phật gia tăng mạnh, khí thế lập tức đạt tới cực điểm, toàn thân cũng được Phật tự bao quanh.

“Được sư tỷ khen ngợi, sư đệ cũng rất vinh hạnh”.

Triệu Bân vẫn thoải mái nói, bước đi đều đặn không hề dừng lại.

“Ngự kiếm phi tiên”.

Bát Nhã đã huy động Phật kiếm chỉ về phía Triệu Bân.

Vô số kiếm ảnh bay tới, mỗi một kiếm ảnh đều tỏa ra Phật quang chói mắt, tiếng kiếm ảnh va chạm khiến cho thần thức của những người đang đứng xem cũng cảm thấy đau đớn, những luồng kiếm ảnh này không chỉ mạnh mẽ mà còn hết sức tinh tế.