Đường Hạo đối diện thì không khí thế bằng.

Đối thủ là một người rất tàn nhẫn.

“Không có gì bất ngờ”, lão Trần Huyền rót một ngụm rượu, chắc chắn nói.

“Không có gì bất ngờ”, Triệu Bân cũng nói vậy.

Mọi người đều có một suy nghĩ giống nhau khi bình luận về trận chiến trên đài.

Đường Hạo và Mặc Đao hoàn toàn không cùng một cấp bậc với nhau mà.

“Bắt đầu!”, Ngô Huyền Thông khoanh tay, lùi ra, nhường lại sàn đấu.

Keng! Vù! Soạt!
Ngô Huyền Thông vừa mới lui ra thì Đường Hạo liên tục phất tay, ám khí bay ra vèo vèo, nào là phi đao, nào là châm độc, chúng cứ nối đuôi nhau phóng ra, đặc biệt là phi châm, cây nào cây nấy mỏng như lông trâu, mắt thường rất khó nhận ra.

Nhìn sang Mặc Đao thì càng khí thế hơn.


Khí thế nằm ở chỗ hắn ta đang từng bước tiến lại gần.

Ám khí không thể phá vỡ phòng ngự của hắn ta, chỉ vút qua người và tóe lửa lên thôi.

“Mạnh vậy sao?”, Đường Hạo giật mình.

Hắn ta không nghĩ nhiều, tiếp tục phất tay, mười mấy viên bi sắt đen nhánh bay ra.

Đấy là đạn khói, mục đích chỉ để che khuất tầm nhìn của Mặc Đao, còn hắn ta thì có thể nhân cơ hội đó mà tấn công.

“Những thứ này không có tác dụng với ta!”
Mặc Đao lạnh lùng nói một câu, một tay vung đao lên, một tay bấm ấn quyết.

Hắn ta đang dùng một loại bí thuật phong độn, tạo ra một gió lốc cực mạnh, thổi bay hết tất cả khói đen, có lẽ vì gió quá mạnh khiến Đường Hạo cũng bị ảnh hưởng theo, suýt chút nữa bị cuốn vào, phải liên tục lùi về sau.

“Phong ấn cho ta!”
Đường Hạo lập tức đứng im tại chỗ, bắt chéo hai tay thành chữ thập, nhanh chóng bấm ấn quyết.


Tức khắc, rất nhiều xích phù văn nối đuôi nhau bay từ dưới đất lên, khóa chặt tay và chân của Mặc Đao.

Đấy không phải là những sợi xích phù văn bình thường, nó không chỉ có khả năng trói chặt mà còn có thể hút chân nguyên.

“Phép này cũng không có tác dụng với ta”.

Mặc Đao vẫn không dừng bước, dùng sức gồng đứt xích phù văn.

Đến lúc này, hắn ta cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, hắn ta chém xuống một đao, ánh sáng đao dài đến năm sáu trượng, uy lực vô cùng bá đạo, không màu mè gì hết, xuất chiêu thì chỉ có sức mạnh hủy diệt thôi.

Đường Hạo thấy vậy thì mặt mày đột ngột biến sắc, vội vã giơ kiếm lên đỡ.

Ù!
Đao của Mặc Đao chém xuống khiến Đường Hạo phải quỳ rạp ra đất.

Các trưởng lão ở đó đều có thể nhìn ra được là Mặc Đao vẫn chưa dùng hết sức, nếu không thì e rằng Đường Hạo sẽ bị chém trúng.

“Ta… Đã thua rồi!”
Đường Hạo tự cười giễu, đều là những nhân vật xuất sắc nhưng hắn ta và Mặc Đao thật sự không thuộc cùng một đẳng cấp.

Đây là trận cuối cùng.