“Chúng ta tiếp tục.”
Còn chưa kịp định hình lại được lời này của nam nhân có ý tứ gì thì Kiều Hạ Linh đã bị Cố Thịnh cúi xuống ngậm lấy cánh môi, triền miên dây dưa.
Giống y như chủ nhân làm người ta phát ghét, răng nanh thi thoảng lại cùng bờ môi mềm mịn của Kiều Hạ Linh chơi trò cắn nhẹ.
Bàn tay bóp nhẹ khớp hàm, cạy mở ra hai hàm răng trắng, thuận tiện cho đầu lưỡi linh hoạt đi vào, giống như đứa trẻ nghịch ngợm đi thăm thú khu vui chơi, nơi nơi chạy loạn, đi dạo chung quanh toàn bộ khoang miệng của đối phương một vòng.
Môi lưỡi dây dưa mang theo hơi thở hỗn loạn, bờ ngực phập phồng lên xuống liên tục, đến khi không khí gần như bị rút đi toàn bộ mới không đành lòng buông ra, còn thấy được nét không cam lòng trong mắt của người kia.
Cố Thịnh hôn chạy dài từ môi đến cằm rồi xuống đến cần cổ mê người, gặm cắn một trận, đến khi nó in hằn lên đầy rẫy những dấu hôn mới hài lòng dời xuống vị trí tiếp theo.
“Hừ...”
Kiều Hạ Linh khẽ hừ vài tiếng, cố che lấp tiếng rên rỉ ứ lại trong cổ họng, nhưng Cố Thịnh lại một mực truy đuổi khiến cô không cách nào kìm chế, cuối cùng vẫn thành thật kêu lên.
Tiếng rên rỉ giống như mật rót vào tai, làm cho người ta thèm thuồng, muốn thưởng thức thêm nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Cố Thịnh thấy vậy liền chơi xấu tăng mạnh lúc hút ở cổ, ở nơi Kiều Hạ Linh không thấy được để lại những dấu vết chỉ của riêng hắn.
Hai tay quàng ra sau ôm lấy cổ nam nhân, chiếc lưỡi linh hoạt li3m một vòng quanh tai: “Nhanh lên...!Bên dưới ướt mất rồi!”
Đùng...
Yết hầu khô đặc không thể phát ra tiếng, giống như thú dữ gầm gừ trong cổ họng, nam nhân nhìn cô, bàn tay nắm lấy eo siết lại, nguy hiểm nheo mắt, đưa tay nắm lấy một bên ngực bắt đầu xoa nắn.

Kiều Hạ Linh cong người, đối diện với gương mặt đẹp trai vì động tình của nam nhân mà đỏ lên, li3m một vòng quanh cánh môi khô khốc rồi hôn xuống, những ngón tay không an phận trượt dọc theo đường cong cơ thể đi xuống, chạm đến phần cơ bụng rắn chắc.
Trượt sâu hơn một chút, hô hấp của nam nhân cũng nặng thêm vài phần, đến khi chạm đến lưng quần liền không có cách nào đi tiếp.
Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, ngồi trên đùi của Cố Thịnh, nắm lấy cằm hắn cười tươi mê hoặc: “Sao thế? Đến tận bước này rồi còn không được?”
Hai từ cuối trực tiếp hà hơi vào tai của Cố Thịnh nói nhỏ.
Không được? Nhóc con đang tự tìm đường chết đây mà.
“Là em tự tìm.”
Cố Thịnh xé bỏ chiếc áo tắm vắt vẻo trên trên cơ thể mê người trước mắt, một tia tỉnh táo cuối cùng cũng bị mèo nhỏ này mài sạch sẽ, không còn sót lại dù chỉ là chút cặn bã.
Hôm nay, từ trong ra ngoài, hắn phải để con mèo nghịch ngợm này khắp nơi đều vương vấn mùi vị của hắn.
Kiều Hạ Linh với tay tắt đèn, phòng ngủ nháy mắt tối đi làm cả hai có chút không thích ứng nhưng rất nhanh sự khó chịu đó đã bị vứt ra sau đầu.
Thay vào đó thì việc cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo bé nhỏ của bóng ngủ lại càng khiến cho không khí thêm phần hồi hộp, kích thích.
Giống như khi bị bịt mắt thì các giác quan còn lại của cơ thể đều sẽ hoạt động hiệu quả hơn và bây giờ cũng vậy, mắt không nhìn rõ nhưng mũi và xúc giác lại đặc biệt nhạy bén.
Da thịt va chạm cũng giống như mồi lửa khi gặp nhau, chỉ có làm tăng sức nóng chứ không hề giảm.


Đã vậy, từ tiếng thở dốc đến tiếng tim đập của người đối diện, tất cả đều như bị khuếch đại vô số lần, như “nước” theo nguồn “thấm” vào trong tai.
Ở trong căn phòng hiện tại, tất cả của đối phương đều được họ nắm trong lòng bàn tay, quen thuộc đến từng chi tiết, biết được nơi nào là điểm mẫn cảm cần kích thích, cũng biết làm thế nào để khiến cho đối phương trở nên điên cuồng.
Cảm giác được có thứ gì lành lạnh tiếp xúc, Kiều Hạ Linh ngẩn người, rất nhanh Cố Thịnh đã cúi xuống, li3m đi tầng kem bơ mới đặt lên, thế chỗ cho phần còn lại khi nãy đã bị nhiệt độ của cơ thể làm tan chảy.
Đầu lưỡi li3m một vòng lại một vòng, nơi nào cũng đi qua, chỉ có hai quả anh đào ở giữa lại tuyệt nhiên không màng tới khiến Kiều Hạ Linh gấp đến muốn đánh người.
Tên này chắc chắn là cố ý.
“Không làm thì cút.” Kiều Hạ Linh đá vào chân một cái cảnh cáo.
Quả nhiên tên nào đó liền biết cách thành thật, không dám dở trò xằng bậy.
Trong căn phòng tối tăm mịt mờ, đôi mắt u ám của nam nhân bị che dấu một cách hoàn mỹ, không một ai có thể nhìn ra được nơi đó cất chứa thứ gì.
Mỗi nơi trên cơ thể của Kiều Hạ Linh đều được Cố Thịnh cẩn thận chăm sóc, hôn hết một đường từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở phần bụng mềm mại.

Không biết là vô tình hay cố ý mà hơi thở lại dính chặt vào phần rốn lõm sâu, hại cơ bụng của cô liên tục co rút, không nhịn được cười thành những tiếng khe khẽ, vụn vặt.
Nơi tư mật bên dưới bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, Kiều Hạ Linh căng chặt thân thể, vội vã ngồi dậy giật ra phía sau: “Anh làm cái gì đấy?”
“Không thích làm vậy?” Cố Thịnh nghiêng đầu hỏi lại.

Kiều Hạ Linh quả quyết gật đầu, mặt đỏ đến tận mang tai, lấy ra lọ gel bôi trơn, dưới con mắt chăm chú của Cố Thịnh mà đổ ra tay, kèm theo một ngón tay đưa vào.
Cố Thịnh học theo cô cũng đưa thêm một ngón tay vào bên trong, đã thế còn cố ý dùng tay tới gần, cọ cọ tay cô trêu đùa, Kiều Hạ Linh quắc mắt nhìn hắn, nào ngờ nam nhân lại trả lại cho cô một nụ cười tựa như nắng xuân khiến thần hồn điên đảo.
“Được...!Được rồi...”
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hai thân ảnh trên giường quấn lấy nhau, vị trí đổi không biết bao nhiêu lần, cũng không biết trải qua biết bao nhiêu tư thế.
Chỉ biết khi kết thúc thì Kiều Hạ Linh đã mệt đến một ngón tay cũng không thể cử động được, chỉ có thể mặc cho nam nhân ôm vào trong phòng tắm.
Cô mệt mỏi dựa vào ngực của Cố Thịnh, hai mắt nhắm liền muốn ngủ, ai ngờ trong lúc mơ mơ màng màng lại bị thứ gì có chọc vào làm phiền.
Kiều Hạ Linh mở mắt, quay đầu nắm lấy thứ đó kéo ra, Cố Thịnh ở phía sau kêu lên một tiếng cô mới ý thức được thứ chọc vào cô là gì.
“Cố Thịnh, tôi xxx chết anh.”
Rầm...
Cố Thịnh bị Kiều Hạ Linh đẩy ra cửa, kèm theo là một chiếc chăn mỏng cùng một nửa chiếc gối bị cô dùng làm vũ khí khi nãy.
Lão quản gia trong mộng đẹp choàng tỉnh, tèm nhem đi đến, nhìn cậu chủ bị đuổi ra khỏi cửa vẫn vui sướng nở hoa liền lắc đầu, thầm cảm thán sức mạnh của vĩ đại của tình yêu.
Dưới lầu, nơi góc chết của máy quay, có một bàn tay siết tường đến trắng bệch, vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm vào Cố Thịnh, đến khi nhìn thấy dấu vết từ cơ thể hắn, sắc mặt ngay lập tức vặn vẹo.
Cô ta nhìn về cánh cửa phòng đang đóng chặt sau lưng của hắn, sự ghen ghét và thù hận vô pháp che lấp.
Vì cái gì?
Rốt cuộc là vì sao?
Tại sao không phải cô mà lại là cô ta?

Vì cái gì chứ?
Vì cái gì?
Kiều Hạ Linh, cô nhất định phải chết.
Cô ta như muốn phát điên, nếu không phải còn lại một tia lý trí níu kéo thì có khi cô ta đã ngay lập tức xông đến.
Cố Thịnh liếc nhìn bóng hình phản chiếu lại trên sàn, u ám nheo mắt.
“Bác chuyển lời cho Lăng Cảnh hộ cháu, hai ngày là thời hạn cuối cùng cháu cho cậu ta.”
Lão quản gia giật mình, theo ánh mắt của cậu chủ nhìn lại, đại khái cũng biết được lý do.
“Vâng, tôi đã biết.”
“Không còn việc gì nữa đâu, bác về phòng ngủ sớm đi.”
Cố Thịnh nói xong liền xoay người, rón rén như ăn trộm cẩn thận mở cửa, liếc ngang liếc dọc, bước chân khẽ khàng từng tí một.
Lão quản gia lắc đầu nhìn hắn, che miệng cười trộm.
Kiều Hạ Linh nằm trên giường, miễn cưỡng xoay người qua, để lại cho ai đó một phần giường, nếu không tên này đêm nay chỉ có thể cắn răng ngủ đất.

Mà thế thì cô lại không đành lòng.