“Cậu chủ...!Tôi...!Tôi xin lỗi.” Tô Nhu luống cuống tay chân, nhìn gương mặt đen xì của Cố Thịnh lại càng sợ hãi, lùi lại một bước, không mau va phải bậc thang ngã xuống, cốc nước ấm trên tay cũng theo vậy vẩy hết lên người của Cố Thịnh.
“Cẩn thận.” Nam nhân cầm lấy tay cô ta kéo lại.
Tô Nhu va phải khuôn ngực rộng lớn và ấm áp, gương mặt đỏ ửng không cách nào che dấu, xấu hổ cúi đầu, lý nhí phát ra tiếng: “Cảm...!Cảm ơn cậu.”
“Không có việc gì thì tránh ra.” Cố Thịnh lạnh nhạt ra lệnh.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Cố Thịnh ở khoảng cách gần như vậy làm cho Tô Nhu mê mẩn, ngẩn người mất một lúc mới phản ứng lại, vội vã dịch người sang một bên.
Cố Thịnh chạy đến cổng chính, lấy điện thoại ra gọi nhưng đầu dây bên kia vang lên tiếng đổ chuông thật dài vẫn không ai bắt máy, cuối cùng chỉ còn lại hai tiếng “tút...!tút...” rồi tắt hẳn.
Lão quản gia lúc này mới đuổi đến, thở hồng hộc: “Cậu chủ, cậu không đuổi kịp cô ấy sao?”
Cố Thịnh lắc đầu đi vào trong nhà.
Tô Nhu sợ sệt đứng lép vào một bên, nhìn thấy hai người thì vội vã chạy đến, liếc qua phần áo bị dính nước của nam nhân đầy lo lắng, đưa tay sờ lên cúc áo giữa ngực, không biết vô tình hay cố ý sượt qua làn da bánh mật khỏe mạnh.
“Cậu chủ, cậu mặc vậy sẽ bị cảm lạnh đó, hay là cậu cởi áo để tôi đem đi giặt cho.”
Nam nhân không vui nhíu mày, lùi lại một bước chân, tránh thoát khỏi tư thế xấu hổ của cả hai, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc: “Tô Nhu đúng không? Tôi không hi vọng có lần sau.”
Cố Thịnh ghét bỏ cởi chiếc áo đang mặc đưa cho lão quản gia bên cạnh: “Áo bẩn rồi, tý chú nhớ vứt đi hộ cháu.”
Bình thường Cố Thịnh sẽ không mất lịch sự như vậy, nhưng để cảnh báo ai đó đừng có mang ý tưởng không an phận mới trước mắt cô ta nói ra lời khó nghe như thế.
Với lại dù không có Tô Nhu ở đây thì hắn cũng sẽ kêu lão quản gia vứt thứ này đi.

Trừ Kiều Hạ Linh, đồ đạc của hắn bị người phụ nữ nào khác chạm vào hắn đều chê bẩn.
Lão quản gia gật đầu, đem chiếc áo đắt đỏ mới mặc được một lần vào thùng rác để bỏ, trước khi đi còn không quên cảnh cáo Tô Nhu.
Thấy cô ta ôm mặt chạy đi, lắc đầu thầm than: Lại một người vì tình mà khổ đau.

Tóm lại độc thân như ông vẫn là chân ái!
Nhưng ông đâu biết Tô Nhu che mặt không phải vì giận dỗi hay cảm thấy oan ức mà là vì quá sung sướng.
Trước giờ Cố Thịnh luôn lạnh nhạt, ở trong nhà cũng chỉ tùy ý sai bảo lão quản gia và vài người giúp việc lâu năm, người mới như bọn họ đến cả một ánh mắt liếc qua nam nhân cũng lười nhìn.
Ấy vậy mà cậu ấy lại nhớ được tên của cô, liệu có phải là cậu ấy cũng quan tâm đến cô hay không?
Dù cho hy vọng đó quá đỗi xa vời nhưng Tô Nhu vẫn không nhịn được tự mình ảo tưởng.
Triệu quản gia làm xong việc được giao thì vội vã đi vào, cùng cậu chủ tiếp tục tính kế chuyện xử lý “cô gái” kia thế nào.
Cách đó không xa, một nữ nhân chầm chậm bước tới, cầm lấy chiếc áo vừa bị vứt đi kia, tham lam hít lấy một hơi, gương mặt đỏ ửng hưng phấn, môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Cô ta giấu chiếc áo đó vào trong người, cầm về phòng, mặc lên người, sau đó lăn một vòng trên giường.
Như vậy nơi này tất cả đều là mùi hương của anh ấy rồi!
Cố Thịnh, nhanh thôi, người đứng bên cạnh anh nhất định sẽ là em.
...
Mười phút trước.
Cốc...!Cốc...
“Ai đó?”
“Là tôi thưa phu nhân.”
Kiều Hạ Linh đặt điện thoại xuống giường, nhìn người đứng trước cửa phòng ngạc nhiên hỏi lại: “Là cô à? Có chuyện gì?”
“Chuyện này...” Cô gái rối rắm một lúc lâu, liếc ngang liếc dọc như sợ có ai đó đang nhìn thấy.
Kiều Hạ Linh hiểu ý, bảo cô ta vào trong, đóng cửa phòng lại, vắt chân ngồi trên ghế.

“Nói đi.”
“Phu nhân, khi nãy tôi đi ngang qua phòng của cậu chủ, nghe thấy được...”
Cô gái cứ úp úp mở mở mãi không nói hết câu khiến Kiều Hạ Linh khó chịu, không kiên nhẫn nhíu mày: “Tôi rất bận, cô không có việc gì thì đi làm việc đi, đừng có đứng đây làm mất thời gian.”
“Chuyện này, cô hứa với tôi nghe xong phải bình tĩnh...” Cô ta dè dặt ghé vào tai của Kiều Hạ Linh, thì thầm rất nhỏ.
Kiều Hạ Linh nghe xong, gương mặt lúc xanh, lúc trắng, cuối cùng chuyển thành đỏ phừng lên vì tức giận, không nói hai lời mở cửa chạy ra khỏi phòng.
Đằng sau, cô gái kia thu lại vẻ mặt nhu nhược khi nãy, nở nụ cười đắc ý: “Đồ ngu.”
Đứng ở trên cầu thang nhìn theo bóng lưng đã chạy xa dần của Cố Thịnh, lấy ra điện thoại báo tin: “Bên này đã xong.”
Đầu dây bên kia phát ra nụ cười thỏa mãn, không tiếc lời khen ngợi cô ta, hứa hẹn đủ kiểu.
Cô gái hoàn toàn không để ý đến, chỉ một mực nghĩ về tương lai tươi sáng sau này, đi dạo một vòng ngắm nghía toàn bộ biệt thự, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng lập lòe.
Rất nhanh thôi, cả nơi này và chủ nhân của nó sẽ là của cô.

Lấy ra một viên thuốc màu đỏ trong tay, nụ cười của cô ta càng đậm.
Bên kia, Kiều Hạ Linh sau khi rời khỏi Cố gia liền chạy một mạch đến chung cư của Lạc Linh.
Người hàng xóm thấy cô rất lâu không đến, niềm nở chào hỏi:
“Cô nhóc lâu rồi mới đến nhỉ?”
Tâm trạng cô không tốt nhưng không thể phụ sự nhiệt tình của người ta, bèn miễn cưỡng kéo khóe miệng nở nụ cười: “Cháu chào bà, bà vẫn khỏe chứ ạ?”
“Bà vẫn khỏe, chỉ thương mấy cô cậu trẻ các cháu, cả ngày làm việc vất vả, đi đêm về hôm, nhiều khi còn công tác xa nhà lâu ơi là lâu.

Thật là, cả tiểu khu lớn như vậy mà cả ngày chả nhìn thấy được mấy mống người.” Bà lão than thở.
Kiều Hạ Linh không biết phải nói gì hơn, chỉ có thể cười làm hòa, sau đó bà lão lại được dịp kéo cô ra lải nhải thêm vài thứ nữa.
Kiều Hạ Linh cũng không thấy phiền, ngồi im một bên nghe bà kể chuyện, có lẽ do đặc thù công việc, trước đây mỗi lần đi thực tập ở các khoa khác nhau cũng gặp nhiều cụ già như vậy nên đã quen.
“Ấy chết, đến giờ ăn cơm rồi, hay là cháu ở lại ăn cơm với bà, dù sao cô bạn kia của cháu đã đi công tác gần một tháng chưa về, nhà cửa chắc bụi lắm.”
Đi công tác nước ngoài sao? Trước đó không thấy cậu ấy nhắc đến.
Kiều Hạ Linh khéo léo từ chối lời đề nghị của bà, đi vào trong nhà, thành thạo từ đáy tủ lấy ra một cuốn hộ chiếu mới đổi cách đây không lâu, đôi mắt sắc bén đảo quanh.
...
“Mọi chuyện đã diễn ra đúng theo kế hoạch.” Người đàn ông trung niên dựa đầu vào ghế, bộ râu quai nón rung lên đắc ý.
Chỉ cần chuyện này thành công, dù cho anh trai thân yêu kia của ông có gắng sức ra sao cũng không bảo vệ nổi đứa cháu yêu quý của mình rồi.
Khúc Lâm nhếch môi, phì phò một làn khói trắng, ngồi đối diện ông ta lên tiếng nhắc nhở: “Đừng đắc ý quá sớm.”
“Cô nói đúng, vẫn còn một chặng đường dài phải đi, chúng ta phải thật cẩn thận, xóa mọi dấu vết, không để cho con sói tinh ranh đó phát hiện ra bất kỳ điều gì.”
Cẩn thận? Xóa mọi dấu vết?
Ông ta mà cũng có mặt mũi nói ra mấy lời này? Khúc Lâm đảo qua hồng ấn được tinh tế để lại ở sau gáy Cố Văn Khải, khinh thường nhắc nhở.
Nếu không phải Cố lão gia nể tình anh em thì với sự ngu ngốc của ông ta đã bị người ta lợi dụng đến chỉ còn lại da với xương.
Đúng là đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.
Khúc Lâm nhích mũi, ngửi thấy mùi hương chán ghét trong phòng, mặt không đổi sắc đứng dậy: “Vậy cứ theo kế hoạch làm đi.

Tôi đi trước.”
Cố Văn Khải phất tay, nhìn theo bóng lưng mị hoặc đến tận xương của Khúc Lâm thì có chút tham lam, tặc lưỡi thích thú.
Người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có bản lĩnh như Khúc Lâm luôn mang đến một sức hút kỳ lạ.


Đứa cháu trai kia của hắn cũng thật là, nỡ lòng nào đẩy đi món bảo bối tốt như vậy.
Mà kể ra cô gái tên Kiều Hạ Linh cũng không kém, đôi mắt rất độc, mặt ngoài thì như thỏ trắng dễ thương, ai biết được lúc hung ác lên thì còn hơn cả hổ, khiến hắn chỉ nhìn qua ảnh chụp thôi mà th ân dưới đã có phản ứng, ngay lập tức muốn đè người xuống khi dễ một phen.
Một người phụ nữ dù đã qua tuổi tứ tuần, gương mặt đã thấp thoáng nếp nhăn nhưng thân hình vẫn cực kỳ quyến rũ bước ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Cố Văn Khải, ngồi xuống đùi lão dâng ra môi thơm.
Cố Văn Khải không từ chối, hai người bắt đầu cuộc mây mưa vẫn còn đang giang giở.

Người phụ nữ kia mặc một chiếc đầm bó sát, hai bên đùi vẫn còn đọng lại vết tích hoan ái, bạch trọc theo đôi chân nõn nà chảy xuống.
Cố Văn Khải kéo váy bà ta lên, bên trong vậy mà không hề mặc đồ lót, đẩy nhẹ một cái đã vào được hết toàn bộ.
“Lần sau em trang điểm nhạt đi, mùi phấn quá nồng khiến mũi tôi không thích ứng.”
Người phụ nữ nắm tay chặt thành nắm đấm, trên mặt vẫn là nụ cười nũng nịu, dựa vào vai ông ta, giống như chú cún dịu ngoan khẽ gật đầu.
“Em đã biết.”
Cố Văn Khải thở dài, cảm thấy hai người lại trở về gần ba mươi năm trước.
Năm ấy người này bị ông cưỡng ép, khóc đến lê hoa đái vũ, thảm thương vô cùng.

Sau đó ông thực tủy biết vị, ngày đêm quấn lấy em ấy không buông, mỗi lần như thế cô cũng giống hiện tại.
Nháy mắt vậy mà đã qua gần ba mươi năm.
Cố Văn Khải thở dài, đưa tay vuốt ve mái tóc đã điểm một hai sợi bạc bên dưới, vuốt ve an ủi: “Dù cho em có biến thành bộ dạng gì thì em vẫn là người quan trọng nhất trong lòng anh.

Vì thế không cần đến mấy thứ này, em tự nhiên vẫn là đẹp nhất.”
Người phụ nữ nghe vậy, tựa như thiếu nữ mười tám đỏ mặt gật đầu.