Thư ký nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đảo qua vị đang ngồi trên ghế, sau lại nhanh chóng cúi xuống tiếp tục báo cáo tình hình.
Phịch...
Toàn bộ đồ đạc trên bàn bị người đàn ông kia hất văng xuống đất, tiếng kim loại va chạm vào sàn vang lên từng trận tiếng rít chói tai.
“Lũ chuột đó...!Chúng dám...”
Đôi mắt người đó lộ ra nét giận dữ cùng cực, điếu xì gà trên tay bị bóp nát vứt xuống đất.
Cạch.
“Ông chủ, cháu có thể vào trong không ạ?”
Kiều Thanh bình ổn lại cảm xúc, thư ký nhìn hắn, thấy hắn gật đầu mới đi ra mở cửa.
Lạc Linh vừa bước vào đã nhìn thấy cả căn phòng lộn xộn ngổn ngang, cô lo lắng chạy vội đến chỗ người đàn ông trước mắt, mùi khét thoảng qua từ phía tay người kia đã thu hút tất cả sự chú ý của cô.

Lạc Linh cầm lấy tay của Kiều Thanh lên, đau lòng nhìn hắn hỏi:
“Chú không sao chứ? Tay chú sao lại bị như vậy?”
Thư ký biết ý lùi ra phía sau, quay mặt lại coi như không nhìn thấy.
Kiều Thanh giật tay mình ra khỏi tay cô, cảnh cáo nói:
“Đừng lo chuyện bao đồng.”
Chú ấy…
Chú ghét cô đến mức này sao? Ghét đến mức mới chạm vào thôi đã không muốn? Cô chỉ là...!chỉ là muốn quan tâm người đàn ông này nhiều hơn một chút.

Lạc Linh cố nén nước mắt vào trong, cười khổ rồi quy củ đứng sang bên cạnh, có điều ánh mắt cô vẫn không cách nào rời khỏi bàn tay bị tàn thuốc làm bị thương kia.
“Tối nay cùng ta đi đến bữa tiệc đó, đừng để Hạ Linh biết.

Con bé không thích mấy thứ này.”
“Dạ vâng.”
Lạc Linh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Không còn chuyện gì nữa thì đi ra đi.”
Lạc Linh bước lên hai bước lại không đành lòng quay lại, đôi mắt lúc nào cũng sợ sệt khi nhìn người này, giờ lại can đảm ngẩng lên, đối mặt với Kiều Thanh nói ra yêu cầu của bản thân.
“Chú...!Cháu giúp chú băng bó có được không?” Giống như sự hắn không đồng ý, cô còn liều mạng cam đoan: “Cháu băng bó xong sẽ lập tức về chuẩn bị, sẽ không làm chậm trễ thời gian của chú đâu.”
Kiều Thanh nhìn cô, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là từ chối nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên cường đó, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu đồng ý.
Lạc Linh nhận được câu trả lời, vui vẻ cười hạnh phúc, lấy ra dụng cụ băng chạy đến, cả quá trình nụ cười trên đôi môi đó vẫn không hề tắt.

Cô thành thạo giúp hắn băng bó lại, lúc kết thúc còn quen tay như khi làm với bạn tốt mà thắt một chiếc nơ xinh xinh.

Kiều Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc nơ đó không nói gì, Lạc Linh lúc này mới ý thức được việc bản thân đã làm trẻ con đến mức nào, vội vã định đưa tay tháo ra nhưng lại bị Kiều Thanh ngăn cản.
“Cứ để vậy đi.”
Trên đường về đến nhà, trái tim cô cứ bang bang đập thình thịch, mọi chuyện ngày hôm nay cứ như một giấc mơ vậy, nhưng cho dù nó thực sự là vậy cô đây vẫn tình nguyện lao vào, bởi lẽ phút giây này, cô đã đợi chờ suốt mười năm năm.

Trong phòng, Kiều Thanh không nhúc nhích nhìn người làm thu dọn đồ đạc bị làm vỡ, hắn vô tình cúi xuống nhìn thấy lớp băng vải trên tay, đáy mắt có vài tia dao động nho nhỏ, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đưa tay vuốt ve nơi đó.
Đột nhiên khuôn mặt của người vợ quá cố cùng với nét tinh nghịch trên mặt con gái làm cho hắn khựng lại.

Kiều Thanh nhắm mắt, đến khi mở ra, đôi mắt đó lại trở lại nét tinh anh như thường lệ, chút dao động vừa rồi dường như chỉ còn là ảo giác.
Lớp băng vải không chút lưu tình bị tháo xuống, lộ ra lớp da thịt bị cháy đen một vùng khi nãy.
...
Kiều Hạ Linh ngẩn người ở bệnh viện một lúc lâu, nhìn phòng khám bệnh bên cạnh có bệnh nhân nườm nượp còn chỗ của mình đến một người cũng không có, chỉ có thể chán nản cúi gục đầu xuống bàn buồn rầu.
Một ngày tám tiếng, cô mang danh là bác sĩ nhưng công việc ngoại trừ ngồi nhìn thì vẫn là ngồi nhìn.

Từ ngày đầu tiên cô tốt nghiệp cấp ba năm mười bốn tuổi, bố già kia của cô đã phản đối cô học y rất quyết liệt bởi ngành này rất vất vả, không tốt cho con gái nhưng cô vẫn kiên quyết học thật tốt.
Cô theo chuyên ngành bác sĩ nam khoa, lúc báo với bố tin này cô cũng rất lo sợ nhưng lạ thay ông không hề phản đối mà chỉ lạnh nhạt gật đầu, cô khi đó còn nghĩ ông già ở nhà cuối cùng cũng thông não rồi.
Ai ngờ sau ba tháng đi làm cô mới nhận ra bản thân quá ngây thơ, bố cô đơn giản là phong sát toàn bộ hoạt động của cô ở bệnh viện, đã thế còn đe dọa cả viện trưởng.
Còn nữa, hôm trước còn nói qua bên kia xin lỗi đàng hoàng, hôm nay lại nói không cần, còn nói cái gì mà hôn ước đã bị giải trừ.

Đúng là khó hiểu thật sự.
Đồng hồ trên tường vẫn cần mẫn chạy từng giây, Kiều Hạ Linh ngẩng đầu cùng đếm thời gian, đến khi chỉ còn lại ba phút đồng hồ thì bắt đầu chuẩn bị quần áo ra về.

Hôm nay Lạc Linh nói có việc bận nên không về nhà, lại không có ai nấu cơm cho cô ăn, thôi thì về nhà úp mì xem hoạt hình vậy.
Bộp.
Tên nào không có mắt thế, đi đường mà không biết nhìn à?
Kiều Hạ Linh ngẩng đầu lên nhìn người vừa nãy đâm vào mình, hai mắt mở lớn khó tin.
“Nhường đường.” Tên kia lạnh nhạt lên tiếng.
Người gì thế này, đã đâm vào người ta còn không biết đường xin lỗi, tỏ ra ngầu ngầu lòi gì chứ?
Kiều Hạ Linh chưa kịp nói thêm gì thì Mạc Nhan đã lên tiếng nhắc nhở:
“Cô gái, tôi biết ông chủ tôi đẹp trai thật nhưng mà cô cũng không nên si mê thế chứ? Ai không biết còn tưởng cô là bi3n thái đấy!”
Kiều Hạ Linh quay lại, hung tợn nhìn hắn quát:
“Anh mới là đồ bi3n thái, cả nhà anh mới bi3n thái.”
“Sao cô biết thế?”
Đình Thủy: “...” Hắn đáng lẽ nên cho tên này một cái băng dính để bịt miệng lại.
Cố Thịnh phiền chán đẩy Kiều Hạ Linh ra bên cạnh, đúng lúc này một người đàn ông chạy vội từ phía sau va vào làm Kiều Hạ Linh mất thăng bằng ngã xuống đất.

Váy dài bị vén lên đến trên đầu gấu một đoạn, lộ ra vùng da thịt trắng nõn như tuyết.

Mà trên nơi đẹp đẽ đó còn được điểm mấy đóa hoa màu đỏ xinh đẹp mê người cộng với một dấu răng vẫn còn chưa tan đi.
Cố Thịnh sững người, nhìn chằm chằm vào dấu răng kia, nếu hắn nhớ không nhầm thì hôm đó hắn cũng...
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Tiếng quát của Kiều Hạ Linh vang lên, kéo ý thức của hắn về hiện thực, Cố Thịnh nhanh chóng quay mặt ra chỗ khác.

Kiều Hạ Linh tức giận đi lướt qua người bọn họ, đến khi đi ngang qua người Mạc Nhan thì rất hòa nhã nói:
“Nếu anh có bệnh về mắt thì kêu tôi giới thiệu bác sĩ cho nhé! Không biết tự nhìn lại bản thân hắn ta đi, mặt xanh nanh vàng, hốc mắt trũng sâu, tóc tai luộm thuộm, nhìn y như dã thú ấy, đẹp chỗ nào?”
Mạc Nhan: “...”
Đình Thủy: “...”
Nhìn theo bóng lưng của cô, Cố Thịnh híp mắt suy ngẫm.

Mùi hương của người này, hai bờ môi liên tục mấp máy mắng chửi người làm người khác chỉ muốn dùng gì đó ngăn chặn, giống như hệt một con mèo đang giơ móng vuốt phòng vệ, so với người phụ nữ hôm trước quả thật có chút giống.
“Điều tra về người vừa nãy.”
Mạc Nhan tròn mắt ngạc nhiên, khó tin hỏi đồng bạn:
“Cách tiếp cận thấp kém kiểu này mà ông chủ cũng mắc câu được hay sao?”
Đình Thủy: “...” Cô gái kia kêu tên này đi khám mắt là phải.
Tên này chỗ nào nhìn ra người phụ nữ khi nãy với ông chủ bọn hắn có ý tứ? Rõ ràng là vừa chạm mặt đã có mùi thuốc súng có được không? Đôi mắt của cô gái vừa nãy giống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ ấy, chỗ nào giống vừa gặp đã yêu, có chăng thì chắc là kiểu tương ái tương sát hả?
Kiều Hạ Linh ngồi trên giường, càng đi càng tức, cô lúc đó đáng lẽ phải nói giới thiệu tên đó đến ban phòng của cô khám với đúng.
Phi...
Không đúng...
Tên đó đến ban phòng của cô làm gì? Khám chỗ ấy sao?
Cô mới không thèm, cái nơi xấu xí đó ai mà muốn nhìn lại lần nữa chứ?
Thứ đồ ghê gớm, hại cô giờ chỉ cần nghĩ đến đã thấy đau mông..