Một lúc sau, Lạc Phi Vân từ trên lầu đi xuống rồi ra ngoài khuôn viên đi dạo thì bắt gặp Lôi Duật đi tới, Lạc Phi Vân vui vẻ chạy tới khoác lấy tay anh:"Anh về rồi à?"
Lôi Duật bỏ tay cô ra khỏi người mình, anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị nói:"Lạc Phi Vân, em đừng có nghịch nữa được không?"
Nhìn vẻ mặt của Lôi Duật, Lạc Phi Vân đang mỉm cười thì đột ngột khóe môi cô cứng dần, cô khẽ cau mày:"Ý anh là gì?"
"Em còn hỏi nữa à? Em có biết vì em và lão đại, Lý Trân đã cố tình vào bếp làm bữa tối cho mọi người.

Em đã không ăn thì thôi, tại sao lại nói những lời khó nghe như vậy? Anh biết, em là thiên kim tiểu thư của nhà này, những lời nói đó tuy đối với em chỉ là bình thường nhưng còn với Lý Trân thì lại khác, em có từng suy nghĩ tới xuất thân và hoàn cảnh của cô ấy chưa?"
Lạc Phi Vân đứng ngây người một hồi lâu, thì ra Lôi Duật lại vì Lý Trân mà nổi giận với cô.

Lạc Phi Vân cười nhạt:"Chị ta lại tới kể tội em với anh à?"
"Không phải...Lạc Phi Vân em dù gì cũng còn trẻ, nhỏ hơn cô ấy, mong em tôn trọng cô ấy một chút."
"Anh vì cô ta mà nổi giận với em sao?" Lạc Phi Vân ngắt lời Lôi Duật, nhíu mày nhìn anh lớn tiếng nói.
"Phi Vân...anh không phải..." Lôi Duật lắc đầu, tiến tới gần cô định nắm tay cô để giải thích nhưng Lạc Phi Vân đã né tránh, dùng ánh mắt đau khổ, lạnh nhạt nhìn anh.
"Trong mắt của anh, Lý Trân kia quan trọng vậy sao? Chị ta làm gì, anh cũng vẫn mù quáng bênh vực chị ta, tôi không ngờ, anh yêu chị ta tới vậy.

Còn tôi, trong mắt anh tôi chỉ là một vị thư ngang ngược, trẻ con hay kiếm cớ bắt nạt người khác.

Tôi làm gì cũng sai, còn chị ta thì làm gì anh đều cho là đúng cả." Lạc Phi Vân rươm rướm nước mắt, bất lực nhìn Lôi Duật:"Vậy, tôi thua chị ta rồi! Sau này, tôi sẽ không bám dính lấy anh nữa." Nói xong, cô mặc cho anh giải thích, mặt cho anh níu kéo cô lại nhưng cô đều vùng ra và lạnh nhạt bước đi vào trong.

Lôi Duật thở dài, nhìn bóng lưng của Lạc Phi Vân, dù trong lòng của anh rất khó chịu và day dứt nhưng như vậy cũng tốt.
Trên căn phòng ở tầng ba của ngôi biệt thự, Lý Trân chiếc rèm nhìn Lôi Duật và Lạc Phi Vân cãi cọ thì trong lòng vui mừng hết sức:"Lạc Phi Vân, cô không đấu lại tôi đâu."
....
Hồng Kông.
Sau khi dùng cơm xong, Lộ Khiết trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Cô tiến tới kệ sách rồi chọn lấy một quyển sách y học để đọc.

Xem xem những chi tiết nhỏ này có thể giúp cô nhớ gì không, sẵn tiện để giúp cô củng cố lại kiến thức.
Tiếng gõ cửa phát ra, Lộ Khiết gấp cuốn sách lại đặt lên bàn gần giường rồi đi tới mở cửa:"Tiểu Ninh!"
Như hằng ngày, sau mỗi bữa cơm, Tiểu Ninh đều đem theo một cốc nước kèm theo vài viên thuốc tới cho cô.

Nhìn chiếc khay trên tay của Tiểu Ninh, Lộ Khiết thở dài:"Lại uống nữa sao?"
"Tiểu thư, chị phải uống thuốc thì bệnh mới nhanh khỏi chứ vả lại loại thuốc này có tác dụng bổ não, Phi Dạ nói chị dùng thường xuyên thì sẽ nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ." Tiểu Ninh cười cười, nói.

Cô bước vào trong phòng rồi đặt chiếc khay xuống bàn sau đó đem thuốc tới cho Lộ Khiết.
Đâu phải là Lộ Khiết không uống, có điều cô đã dùng thuốc này hơn hai tháng rồi nhưng vẫn không thấy có tiến triển gì.


Mà thuốc này lại rất khó uống nữa chứ.
Lộ Khiết nhận lấy thuốc rồi nhẹ nhàng nói:"Thôi được rồi, để chị!"
Sau khi nhìn thấy Lộ Khiết uống xong, Tiểu Ninh cầm lấy chiếc khay, cúi chào cô rồi bước ra ngoài.
Còn Lộ Khiết thì lại lấy sách ra đọc tiếp.
Được vài tiếng sau, Hàn Dương Phong làm việc trở về, anh mở cửa phòng rồi bước vào.

Nhìn thấy người con gái ngồi trên giường đọc sách mà thiếp đi lúc nào không hay, trong lòng Hàn Dương Phong chợt xao xuyến đến lạ, anh nhẹ nhàng bước tới, cầm lấy cuốn sách từ tay cô rồi đặt lại trên kệ sách.
Hàn Dương Phong nhẹ nhàng đặt cô nằm ngay ngắn lại, sau đó đắp chăn lại cho cô.

Động tác của anh vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận vì sợ sẽ làm cô thức giấc.

Anh ngồi xuống cạnh giường, vén mái tóc trước trán cô xuống, âm thầm phát ra tiếng nói:"Chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi."
...
Ánh sáng của nắng mai chiếu rọi vào khung cửa kính trong suốt, tấm rèm màu kem kéo không hết nên một phần ánh nắng đã phủ lên khuôn mặt trắng trẻo của Lộ Khiết, cô cau mày, theo phản xạ đưa tay lên che mắt để tránh tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng.

Cô vươn người ngồi dậy, vươn hai tay giải tỏa cơn mệt mỏi rồi bước chân xuống giường.

Lộ Khiết tiến tới chiếc rèm rồi kéo màn ra, ánh sáng chiếu rọi hết cả căn phòng, Lộ Khiết mỉm cười thở nhẹ:"Hôm nay, mình sẽ trở về thành phố T, một nơi mà mình sống suốt hai mươi bốn năm.

Mong rằng, mình sẽ nhớ ra tất cả."
"Tiểu thư, chị dậy rồi à?"
Nghe tiếng gọi, Lộ Khiết quay người lại, cười nhẹ rồi gật đầu.
"Hành lí của chị, em đã chuẩn bị xong rồi.

Hàn thiếu đang đợi chị ở dưới.

Hai tiếng nữa chuyến bay sẽ khởi hành."
"Ừm, chị biết rồi."
Lộ Khiết nói xong thì bước vào phòng tắm để vệ sinh và thay đồ.
Bước xuống dưới tầng trệt, Hàn Dương Phong đã ngồi sẵn trên bàn ăn để đợi cô.
"Lộ Khiết, qua đây ăn sáng đi!" Hàn Dương Phong cười nói.
Tiểu Ninh đi sau cô, cười thân thiện nói:"Tiểu thư, chị biết không, bữa sáng hôm nay chính Hàn thiếu đã tự tay chuẩn bị cho chị đấy!"
Nghe thấy vậy, Lộ Khiết khá bất ngờ, không chỉ riêng gì cô mà ngay cả Tiểu Ninh khi nhìn thấy anh cặm cuội trong bếp để nấu ăn cho một người con gái thì cũng khá bất ngờ.
"Được rồi, Tiểu Ninh, em xem sắp xếp đi rồi chúng ta trở về!" Hàn Dương Phong hất cằm nói, ý của anh là đang ám chỉ cô hãy trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Tiểu Khiết cười cười trong lòng, cô hiểu ý anh nên đã gật đầu và nhanh chóng rời đi.
Lộ Khiết chậm rãi ngồi xuống, cô mỉm cười nhìn anh:"Không ngờ anh lại biết làm công việc này!"
"Đều là vì em cả thôi!" Hàn Dương Phong cười đùa đáp lại.

Hình ảnh trước mắt gợi cho Lộ Khiết hình dung đến một chuyện gì đó trong quá khứ, nhưng mỗi lần như vậy mọi thứ trong đầu cô tựa như là tàu lượn siêu tốc, vụt qua rất nhanh và không kịp bắt được hình ảnh gì.

Nhìn thấy cô suy tư, Hàn Dương Phong liền cất tiếng hỏi:"Em sao vậy?"
"Không sao? Tại vì em thấy những món ăn này rất đặc sắc, chắc chắn rất ngon."
"Vậy em ăn đi!"
Lộ Khiết gật nhẹ đầu.
.....
Thành phố T.
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Đã qua giờ ăn sáng rồi mà vẫn không thấy Tư Cảnh Nam đi xuống lầu ăn sáng hay đi làm.

Điều này khiến Lý Trân khá tò mò, cô thức dậy rất sớm đã không thấy Tư Cảnh Nam, cô cũng không biết anh có dậy sớm hơn cô hay không nên đã mạo phạm tiến lên phòng của anh để xem.
"Cốc...cốc!" Lý Trân đưa tay lên gõ cửa, dịu tiếng gọi:"Lão đại, anh có ở trong đó không?"
Mấy giây sau, cô vẫn không thấy Tư Cảnh Nam trả lời cô.

Lý Trân khẽ nhíu mày:"Anh ấy không có ở trong đó sao?"
Lý Trân nắm lấy nắm đấm cửa rồi vặn mở cửa bước vào.

Nhìn Tư Cảnh Nam nằm trên giường bất động, Lý Trân vừa hoảng loạn vừa lo lắng rồi chạy nhanh tới gần anh, cô nhíu mày lay lay cánh tay của anh và khẽ gọi:"Lão...lão đại, anh sao vậy?"