Khi Phi Tuyết Ninh chạy ra ngoài quay qua quay lại không thấy Tiểu Phong Nhi ở đâu cả.
" Thằng nhóc thúi này dám bỏ chị đây..hừ "
Cô đeo khẩu trang và đội nón vào mới bước vào thang máy đi xuống tầng bên dưới.
Cô bước ra đại sảnh lớn định đi thẳng ra cửa sẽ đón xe đi dạo.
Thấy cô bác sĩ lúc nãy đứng ngay quầy nhận chờ nhận lại túi chứ không dám lên, cô mới nhớ chợt ra mình cũng bỏ quên điện thoại và tiền rồi.
Những nhân viên ở đây cũng hiếu kỳ ghê nhé, họ xì xào to nhỏ
" Vừa nãy họ trông thấy một cô gái khóc lóc chạy ra ngoài.
Giờ lại thêm một cô từ phòng Tổng Giám Đốc ra "
" Bịt kín như vậy nhưng nhìn đường nét cũng biết là một đại mỹ nhân nha " Nhân viên khác nói
" Umm "
Nhưng mỹ nhân thì sao chứ, xếp bọn họ căn bản không quan tâm.
Cô này chắc cũng kiếm cớ gì mới bị đuổi xuống, chắc khóc bù loa nên mới bịt như thế..
Thật là xấu hổ quá đi không biết lượng sức mình.
Mấy người họ cứ liếc nhìn Phi Tuyết NinhKhông có Thiết Thanh Phong đi bên cạnh, cô xoay trái xoay phải cũng không biết nhờ ai lên lấy.
Quyết định cuối cùng là tự mình lên.
Cô lên đến tầng lúc nãy, vừa bước ra thang máy thì thấy một bóng người khá giống Tiểu Phong, vừa đi qua phía hành lang bên kia.
Tiểu Ninh nghĩ có thể cậu ấy đi xử lý việc gì vẫn còn trên đây nên đuổi theo.
" Mình bị ngốc thật hay ngốc giả đây ta..
thật hồ đồ "
Cô vừa đau đầu vừa tức giận, lúc nảy chạy nhanh quá quên đồ lại rồi.
Chỉ biết nói người ta bị chồng cô dọa quên túi xách, cô nhìn thấy Thiết Quân Hạo cả cái thân này cũng quên luôn đấy.
Kiểu con trai gì mà lớn lên còn đẹp hơn con gái nữa, đẹp chi dữ vậy, ông trời đúng thiên vị mà.
Cô đang đứng ngó ngó tìm tìm thì một nhân viên từ phòng kế hoạch tài vụ đi ra ngoài nhìn cô.
" Cô gái, cô đến đây xin việc hay sao? " cô ta nói với vẻ khó chịu.
" Tôi...!Không phải " Phi Tuyết Ninh chỉ nhìn lướt qua cô gái đó không để ý thái độ, vì cô cũng đang suy nghĩ có nên quay lại không
" Ai cho cô lên đây, chổ này không phận sự thì không được vào, còn bịt kín thế kia, cô muốn trộm đồ à "
Người phụ nữ ấy tới tháng hay sao mà quát nạt khá to, khiến nhiều người trong phòng cũng đi ra hóng chuyện.
Phi Tuyết Ninh nhướng mài, cũng không có ý định hơn thua.
Xem như chó sủa mặt chó đường ta ta vẫn cứ đi thôi.
Nhưng người phụ nữ kia thấy thái độ dửng dưng của cô thì bốc hoả thêm
" Tôi nói cô có nghe không, bảo vệ đâu, kêu bảo vệ vào đây tống cổ cô ta ra mau "
Giọng điệu khá ra lệnh.
Người đó còn liếc Phi Tuyết Ninh
"Tưởng mình là minh tinh hay gì mà che thế "
Phi Tuyết Ninh "..." tôi còn đẹp hơn minh tinh đấy.
Nghe tiếng quát ồn ào từ xa Khưu Lãng cũng ghé qua xem thử.
Vừa thấy anh liền tái mét mặt định bỏ chạy cho lành.
Nhưng bỏ chạy lúc này mà để Boss biết anh bỏ mặt bà chủ không giải vây thì xong đời.
Nên anh nghĩ tới vợ con tương lại hiện giờ anh chưa có mà lao vào bảo vệ chủ tử lập công đi.
" Các người đang ồn ào cái gì đó "
Người phụ nữ thấy trợ lý Khưu tới vội đổi ngay sắc mặt tươi cười dịu dàng chào một cái.
Xong liếc quắt sang Phi Tuyết Ninh tố cáo
" Cô ta tự ý đi vào khu vực này mà không nói lời nào..
Tôi đã gọi bảo vệ rồi "
Khưu Lãng: "...!" bà chị ơi cô ta có đi lên nốc nhà của chổ này nhảy múa thì chị cũng chỉ có thể khen cô ấy nhảy đẹp chứ đừng nói tới cô ấy đại giá quang lâm đây.
" À chào anh Khưu, lại gặp lại anh " Phi Tuyết Ninh bây giờ mới mở miệng nói chuyện.
Cô cố tình kéo khẩu trang xuống lộ mặt ra vì sợ Khưu Lãng không nhận ra.
Khưu Lãng mà biết chắc nói thầm trong bụng là cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
Phi Tuyết Ninh có một tính rất xấu, người quen hoặc dễ mến sẽ cực vui vẻ, nhưng người không đâu, thì trực tiếp đánh trước còn sau thì chẳng thèm nói gì luôn, không đền mạng cũng không đền tiền.
Nhưng đây là công ty của chồng ngoài ý muốn của cô, cô không nên làm bẻ mặt anh như thế.
Khưu Lãng nhìn người phụ nữ kia một cái, rồi cúi đầu đi đến gần Phi Tuyết Ninh với vẻ cung kính mấy phần
" Bà chủ..
xin lỗi vì sự hiểu lầm này, xin cô rộng lượng bỏ qua, họ không biết nên mới đắt tội với cô."
Nghe tiếng bà chủ vang lên, lại thấy sự e dè của Khưu trợ lý.
Ai vốn dĩ cũng biết Khưu trợ lý dưới một người trên vạn người.
Đại nội tổng quản phải cúi đầu thì nhân vật trước mắt bà đây khủng bố cỡ nào chứ.
" Tôi...!tôi xin lỗi bà chủ, tôi có mắt như mù không thấy thái sơn, mong bà chủ tha mạng "
Giờ cô ta mới biết sợ thật sự.
Nếu vị nữ chủ nhân này mà làm lớn chuyện thì coi như cô ta mất việc rồi.
Sau này sợ khó có thể tồn tại ở cái thành phố A này nữa.
" Không sao? "
Khưu Lãng và người kia nghe vậy thở phào trong lòng.
Mấy nhân viên đứng đó cũng đồng loạt hít hơi lạnh rồi thở ra.
Họ đều có cảm nhận, sao hôm nay công ty thiếu oxi thế..
" Vậy để tôi dẫn cô đi gặp Thiết Tổng ạ..
"
" Không cần "
Khưu Lãng nghĩ hả sao không cần..
sao lại không cần chứ..
Anh còn chưa kịp thốt thành lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc kèm khí tức lạnh lẽo phía sau lưng mình.
Anh nghĩ thôi mình giả vờ không quay lại nhìn được không.Thế mà Boss lại đi ra đây là sao chứ.
Thiết Quân Hạo đi tới hành lang rộng.
Gương mặt đẹp cùng đơ loại hàng Authentic, vóc dáng cứng cỏi, đôi chân dài sải rộng.
Chỉ dùng từ hoàn mỹ mới có thể lý giải cái đẹp của anh.
" Em quên mang điện thoại " giọng cưng chiều, vẻ mặt sủng nịnh.
Ủa cái khí thế lúc nãy nhìn bọn nhân viên bị anh quăng đi cái xó nào rồi.
Phi Tuyết Ninh thụ sủng nhược kinh đi lại gần nhận lấy
" Cám Ơn "
" Sao lại ở đây " anh hỏi cô
" Em...!" không biết giải thích sao.
Thế là cả buổi trời nhìn anh không nói.
Thiết Quân Hạo giữa chốn đông nhân viên rất tự nhiên dùng một tay kéo cô vào lòng quay đi, cười nói
" Quên hỏi tối nay em ăn gì? "
Cô cũng không khách sáo đáp lại
" Anh nấu gì ăn đấy "
Thiết Quân Hạo cười tươi đáp " được "
Hai người bọn họ..
anh anh em em trước mặt đống cẩu FA đang trố mắt nhìn.
Tròng mắt muốn lòi ra luôn vậy.
Không ngờ họ được gặp vị phu nhân trong truyền thuyết, còn đẹp khuynh quốc khuynh thành đến như vậy.
Chuyện đáng sợ là bộ mặt ngoan ngoãn sủng vợ của Boss.
Nhìn là biết Boss mình ở phía dưới rồi..
hihi
Người phụ nữ lúc nãy nhìn Phi Tuyết Ninh cúi đầu xấu hổ.
Cô ấy không phải xấu che mà là quá đẹp sợ người khác chú ý nên phải che đậy đi hào quang.
Người ta là phượng hoàng không chấp kẻ tiểu nhân đấy.
Thiết Quân Hạo đích thân đưa cô ra bãi xe.
Cô nhìn anh biết là đang có ý đồ bỏ việc theo cô đây.
Ngày đầu cô đến công ty anh, không muốn anh từ đó trở về sau mang tiếng hôn quân, vì mỹ nhân mà bỏ tảo triều.
" Anh đi lên đi.
Tự em đi được "
Thiết Quân Hạo dở bộ mặt mí xị nói " Em không trốn đấy chứ "
Tiểu Ninh đầu đầy vạch đen nhìn anh.
Cái dáng vẻ này thật thật đáng yêu nhe.
" Anh đừng có lại gần " anh lại gần tôi sẽ không kiềm chế được nữa đâu.
Thiết Quân Hạo "??? "
Phi Tuyết Ninh bình tĩnh lại, hít thở một hơi nói: " Hứa với anh sẽ không tự ý bỏ đi nữa, yên tâm chưa "
Anh đưa tay ra, tới cô chấm hỏi.
Xong cô vô cùng thông minh lúc này.
Móc ngoéo tay chứ gì.
Xong việc người đàn ông nào đó mĩm cười, còn cô buông lại một câu " trẻ con " xong quay đi.
Ở lại nhìn cái mặt ấy chắc cô không kiềm lòng mà làm ra chuyện không bằng cầm thú mất.
Cô không biết cảm giác mỗi lần gặp anh là gì nữa, có chút ngại ngùng, chút sợ, chút né tránh, còn có chút vừa xa lại không đành lòng.
Thấy người thì lại ngây ngốc, xa người thì lại nhớ nhớ mong mong.
Cô lái xe đi dạo, nhìn qua kính chiếu hậu,biết ngay có vệ sĩ Thiết Quân Hạo phái theo bảo vệ.
Phi Tuyết Ninh cố gắng cắt đuôi bọn họ, cô không thích bị giám sát.
Không lẻ tên chồng hờ này của cô lại sợ cô chạy mất à.
Thật ra cô không chạy thoát khỏi tay hắn được đâu, đáng thương lắm.
Hắn hơi đề cao cô rồi.
huhu.