Chương 1841

Tề Mẫn Mẫn một đêm không ngủ, ngày hôm sau rời giường, cô nhìn mình qua gương, tóc tai rối bời, hai hốc mắt đen thui.

Sau đó cô mỉm cười với Tề Mẫn Mẫn trong gương: ”Đồ điên! Không phải là thất tình sao? Có gì mà đặc biệt hơn người ta?”

Cười ra nước mắt, cô gục xuống bồn rửa mặt, rốt cuộc không kìm chế được, khổ sở khóc rống lên.

Hoắc Trì Viễn sẽ vĩnh viễn không quên Tưởng Y Nhiên.

Cô cũng nên sống thật tốt cuộc sống của mình.

Quên đi Hoắc Trì Viễn, bắt đầu lại từ đầu.

Khóc mệt rồi, cô mới dùng nước lạnh rửa mặt.

Vừa mới muốn xuống lầu ăn mỳ, chợt nghe thấy tiến chuông cửa.

Ai vậy? Sáng sớm đã chạy đến tìm cô?

Cô chạy nhanh xuống lầu, lao ra ngoài biệt thự.

Lúc cô nhìn thấy người đàn ông mặt đầy râu, quần áo nhàu nhĩ đứng ngoài cửa, mới sửng sốt.

“Sao anh lại tới đây?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn vừa mới chia tay cách đây mấy giờ, nhíu mày.

“Cho em ăn cơm.” Hoắc Trì Viễn giơ bữa sáng trong tay lên, cười nói.

“Không cần! Tề Mẫn Mẫn nói xong, muốn xoay người về phòng.

“Nha đầu, em đồng ý không từ chối anh, cho anh một cơ hội.” Hoắc Trì Viễn lấy Tề Mẫn Mẫn mà nói bức cô mở của cho chính mình.

Tề Mẫn Mẫn xoay người, bất mãn trừng mắt anh: “Anh định đổ cho miệng em.”

“Ai bảo em không chịu để ý anh.” Hoắc Trì Viễn oan ức nói: “Nha đầu, anh sai rồi, anh cả đêm bị gió lạnh thổi, để anh vào nhà cho ấm đi.”

“Hiện giờ là Hạ Thiên.” Tề Mẫn Mẫn đảo cặp mắt trắng dã. Cô không thể tưởng được Hoắc Trì Viễn lạnh lùng khí phchs sẽ tỏ ra thương cảm trước mặt mình.

“Nhưng tối qua chỉ có 21 độ.” Hoắc Trì Viễn nói xong còn hắt hơi một cái: “Giso biển rất lạnh.”

Mặc kệ thật giả, nghe được Hoắc Trì Viễn bị gió biển thổi lạnh cả đêm, cô lại mềm lòng, mở cửa cho anh.

Hoắc Trì Viễn hưng phấn chạy đến bên cạnh cô: “Tất cả đều là đồ em thích ăn.”

“Tiêu tiền có thể mua được. Về sau không cần cố ý đưa sớm cho em.” Tề Mẫn Mẫn cố ý vô tình nói.

“Không phải mua, là anh tự làm.” Hoắc Trì Viễn oan ức nhìn cô.

Anh tự làm?

Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.

Anh hóng gió biển cả đêm, chạy về nhà ngay cả quần áo cũng chưa thay liền chuản bị bữa sáng cho cô.

Vì sao mũi có chút chua xót?

Cô nhận bữa sáng, nói với Hoắc Trì Viễn: “Trên người anh thối tha lắm rồi, nhanh đi tắm rửa.”

“Được.” Hoắc Trì Viễn kích động hôn một cái lên trán Tề Mẫn Mẫn, giống như thánh chỉ, hưng phấn chạy lên lầu.

Tề Mẫn Mẫn đặt bữa sáng lên bàn cơm, lên lầu, đến phòng của ba tìm quần áo.