Chương 1840
Cô thủy chung đấu không lại Tưởng vẫn như cũ, liên mẹ cô cũng không bằng.
“Nha đầu!” Hoắc Trì Viễn lo lắng địa đuổi theo, từ phía sau gắt gao ôm Tề Mẫn Mẫn eo, “Giữ chúng ta vấn đề có thể không nhấc lên cô sao?”
“Hoắc Trì Viễn, anh không biết bao nhiêu lần mâu thuẫn tranh cãi giữa chúng ta đều là vì bà ấy sao?” Tề Mẫn Mẫn thất vọng nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Đó là bởi vì…” Hoắc Trì Viễn vội vàng muốn giải thích.
“Bởi vì bà ấy là mẹ của Tưởng Y Nhiên, bởi vì bà ấy thật đáng thương, bởi vì chồng bà ấy và cả con gái đều chết, bởi vì nghiệp chướng em gây ra quá nặng nề, hại bà ấy tan cửa nát nhà, cho nên em không thể cùng bà ấy tranh chấp. Cho dù bị bà ấy đánh cho cả người xanh tím còn không dám nói cho anh biết.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền giãy khỏi vòng tay của Hoắc Trì Viễn, chạy lên đường cái, muốn bắt một chiếc taxi.
Hoắc Trì Viễn kéo cô lại, đau lòng xem xét cơ thể cô: ”Chuyện từ khi nào?”
“Lúc anh đi công tác. Anh về rồi thì vết thương trên người đã đỡ nhiều.” Tề Mẫn Mẫn nước mắt vòng quanh ngẩng đầu, “Hoắc Trì Viễn, hiện giờ em cũng tan cửa nát nhà rồi, em biết đây là báo ứng. Anh lấy đi bé con của em để bù đắp cho nhà họ Tưởng, đủ rồi đấy!
Hoắc Trì Viễn lau đi nước mắt của Tề Mẫn Mẫn, gắt gao ôm cô vào lòng, hối hận không thôi nói: ”Là anh không thể bảo về tốt cho em, là anh kích động làm em bị thương. Em đừng hận Tưởng phu nhân, bà ấy bị Ưng Mẫn xui khiến. Bà ấy đã trở thành người thực vặt, anh không thể lại giết bà ấy.”
Tề Mẫn Mẫn cay đắng nói: ”Cố Mac, anh cảm thấy em là người tàn nhẫn sao? Em chỉ muốn thử lòng anh một chút. Ở trong lòng anh, em và Tưởng phu nhân vẫn không thể cùng được đặt lên một bàn cân. Huống chi là Tưởng Y Nhiên?”
“Em hiểu lầm rồi!” Hoắc Trì Viễn vội vàng muốn giải thích.
“Có rất nhiều thứ, những gì anh dành cho em không bì được với một người đã chết. Hoắc Trì Viễn, bởi vì em quá yêu anh, em mới muốn anh chỉnh lại trái tim mình. Đã cắt một nửa rồi, anh giữ lại đi. Em không cần.” Tề Mẫn Mẫn nói xong liền đẩy Hoắc Trì Viễn ra, chặn một chiếc taxi.
Chờ Hoắc Trì Viễn đuổi đến nơi, chiếc taxi đã đi xa.
Hoắc Trì Viễn ảo não quỳ xuống đất, đấm lên mặt đường.
Đêm càng ngày càng lạnh, Hoắc Trì Viễn cầm lon bia ngồi trên bờ cáu, bên cạnh là đóng xác pháo hoa, ống phái hoa vung vãi.
Anh phát hiện ra mình cũng giống như ông pháo hoa, đã bị tàn phá không còn gì.
Buổi đêm đẹp đẽ lại bị anh làm hỏng.
Có lẽ Tiểu Nhiễm nói đúng, anh vẫn rất để tâm đ ến bác gái, bởi vì bà ấy là mẹ của Y Nhiên. Anh cảm thấy mình có nghĩa vụ tận hiếu với bà thay cho Y Nhiên.
Nhưng Tưởng phu nhẫn cũng là người gây ra nhiều tổn thương nhất cho Tề Mẫn Mẫn.
Anh ngồi bờ sông, uống thêm một ngụm bia, gió lạnh thổi cả đêm, suy tư cả đêm.
Có lẽ, đã đến lúc quyết định chấm dứt quá khứ.
Anh không thể lại bị bà hủy đi đường nhân duyên.
Mặt trời theo bờ sông bên kia chậm rãi nhô lên, Hoắc Trì Viễn đứng lên, gào thét lớn về phía mặt trời: ”Nha đầu, anh yêu em! Anh sẽ cố gắng trao cho em một trái tìm đầy đủ!