Về đến nhà ông trưởng thôn, Chi Nguyệt để giỏ hoa xuống bàn.

Bà vợ ông trưởng thôn mang giỏ đi tới vừa định ra chợ, kịp lúc Chi Nguyệt đi vào nên có dịp đi chung cùng bà ra chợ để tránh mặt Vĩ Quân.
Nhưng thật không ngờ anh lại theo hai người ra đến tận chợ nhưng không đi cùng, lẳng lặng đi phía sau quan sát mà thôi.
Lâu lâu Chi Nguyệt ngoảnh mặt lại xem thử cái đuôi theo sau như thế nào? Thì anh lại đưa bộ mặt lạnh nhạt ra lẫn nụ cười mỉa mai cô tiếp đón.
Chi Nguyệt vội vã quay lên cong môi biểu thị rõ sự phiền phức, bà đi bên cạnh có thể nhận ra được điều đó, trông hai người như chơi trò mèo vờn chuột bà không giấu được sự buồn cười lúc này nói.
- Hai cô cậu đang giận dỗi nhau sao?
Cô ngớ mặt, vậy chẳng phải bà trưởng thôn nghĩ hai người là quan hệ yêu đương sao? Chi Nguyệt liền lắc đầu phân minh.
- Không phải là giận nhau mà ngược lại là một chuyện nhỏ sinh ra hiểu lầm to, nhưng mà giữa con và Phương tổng chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Nghe Chi Nguyệt nói bà gật đầu hiểu ý một phía, còn câu chuyện bên trong thật hư ra sao thì bà chưa phân định rõ ràng.

Phía bên này cô đang lựa rau củ với bà, thì ở phía bên kia lại nghe tiếng ríu rít nói với nhau của mọi người.
- Người gì mà đẹp từ đầu xuống chân vậy không biết, nghe nói từ một thành phố xa về đây trong đoàn Y khám bệnh".
- Anh ấy người đẹp như khuôn đổ, mình lại làm quen với anh ấy đi.....
Đại loại là nghe những câu khen ngợi rồi cưa cẩm không ngớt lời từ phía mọi người, cả khu chợ anh là tâm điểm chính cho mọi người bàn tán.

Nhất là những cô gái trẻ liếc mắt đưa tình nhìn không rời mắt cứ như muốn nuốt chửng lấy anh.
Cô thở dài mặc kệ, chẳng liên quan đến mình!
Cả khu chợ nhốn nháo hơn khi Vĩ Quân chào mọi người bằng nụ cười mê hồn thu hút ánh nhìn vốn có, mà Vĩ Quân ít khi sử dụng.

Để có thể làm người nào đó ghen tức điên cuồng anh sẵn sàng đánh đổi nụ cười của mình, đổi lại bản thân anh cũng thấy vô cùng thích thú với việc chọc tức cô.
Khi Vĩ Quân đi ngang qua gian hàng bán hoa của một cô gái, cô gái liền không ngại mà đưa tay gọi anh lại còn bày tỏ lòng yêu thích điên cuồng của mình với Vĩ Quân.

Cô gái lấy đưa cho Vĩ Quân một cành hoa hồng đỏ, gương mặt tròn mập bệ phệ thẹn thùng mắc cỡ, trên mép môi còn có một nốt ruồi to tướng làm điểm nhấn cho khuôn mặt.
Không những vậy trang điểm thì đậm đà lòe loẹt đến mức gây lố bịch người nhìn, cô gái làm duyên rồi chớp mắt đưa tình đủ các kiểu làm Vĩ Quân kinh sợ né tránh.
- Anh đẹp trai, em tặng anh! Anh có thể nhận.....
Cô ả cắn môi uống éo người ngại ngùng đủ cách rồi mới tiếp tục nói.

- Um...hồng...!hồng của em không?
Nói xong cô ả đánh đá đôi lông nheo lia lịa với Vĩ Quân, thật sự anh muốn nôn ra khỏi cổ.

Bình thường thì sẽ chẳng quan tâm một ai, mặc dù vây quanh anh có biết bao nhiêu là phụ nữ xinh đẹp tình nguyện hiến dâng cho anh nhưng một cái nhìn lướt qua cũng chẳng có, huống hồ là những cô gái lố lăng như thế này.

Vĩ Quân kinh tỏm nhưng vẫn nhắm mắt nhận cành hồng của cô ả đưa.
Cành hồng vừa vào tay, Vĩ Quân đi ngay không ngoái đầu trở lại, cô gái tỏ ra tiếc nuối hùi hụi dặm chân nhìn theo bóng dáng Vĩ Quân.

Cảnh tượng này làm Chi Nguyệt không giấu được mà cười ra mặt, Phương Vĩ Quân lạnh lùng mà cô biết đây sao?
Không những không chọc tức được cô đổi lại còn làm trò hề cho cô cười đau cả ruột, nụ cười hồn nhiên tỏa nắng đó vô tình bị ánh mắt lạnh anh bắt gặp.

Chi Nguyệt nhanh chóng thu hồi nụ cười ngoảnh mặt hướng khác đi một nước về phía trước.
Nếu không cô sẽ bị ánh mắt anh luyện thành tượng băng luôn!
Cả buổi ra chợ hôm nay tuy có chút phiền phức vì có người cố tình bám theo nhưng không đến nỗi tệ, bây giờ là lúc nấu ăn cùng với bà trưởng thôn.

Cả ngày hôm nay anh như một chiếc bóng dõi theo cô không rời mắt, có không quen cho lắm vì không giống với cốt cách anh mọi khi.

Con người này, đúng là khó hiểu!
Cô phụ bà thái rau củ trông rất thuần thục, trong lúc đang thái ớt thì vài sợi tóc phất phơ đâm vào mắt, Chi Nguyệt sơ ý đưa tay lên vén nó đi.

Lập tức mắt cô bị hơi ớt làm cho cay nhòe không sao mở ra được, Chi Nguyệt bỏ dao xuống bàn tay lò mò tìm nước để rửa nhưng không tìm thấy.
Khi bàn tay cô gần chạm phải nồi canh đang nấu trên bếp sôi ùng ục đối mặt với nguy hiểm thì bất ngờ một bàn tay ai đó đưa ra ngăn cản giúp cô.

Còn nhiệt tình dẫn cô đến chậu nước phía trước rửa mắt, Chi Nguyệt thật không biết người này là ai nhưng mùi hương thoang thoảng rất quen thuộc.
Đến khi mở mắt ra được gương mặt Vĩ Quân dần hiện rõ trong đôi đồng tử của cô, Chi Nguyệt nhìn anh khó tin sự thật, còn anh nhìn cô thì bối rối nhẹ.
Bao lần chạm mặt nhau nhưng anh đều không quan tâm, chẳng để ý kỹ đường nét cô như thế nào chỉ nhìn thấy mặt xấu xa của cô thôi.

Chẳng hiểu giây phút này anh lại lắng lòng nhìn vào Chi Nguyệt - khuôn mặt có làn da mịn màng thanh tú, tâm trí anh tự thốt lên một câu.

- Cũng không tệ!
Động lực cảm xúc xúi giục anh đưa bàn tay lên, nhẹ nhàng vén từng sợi tóc đẫm nước đang rủ xuống dưới gương mặt cô.

Nét đẹp thuần khiết trong sáng như viên pha lê trong đêm tối phát sáng, tự dưng khoảnh khắc này anh lại nhìn thấy ra điều giá trị ở cô.
Nhè nhẹ len vào hốc mũi Vĩ Quân là mùi hương rất dễ chịu như làn gió mát mang theo cả hương hoa nhoài, làm anh không thể kìm chế nổi xúc cảm trong lòng, lập tức muốn dụng ý chiếm lấy bờ môi hồng nhung trước mặt đang khẽ gọi mình.
Chi Nguyệt tự nhủ với bản thân không được dao động trước Vĩ Quân, không được có ý nghĩ ngu ngốc đó.

Chút ý trí còn lại bảo rằng không được nhưng cô không có sức lực nào chống lại nó.
Không vội vàng mà Vĩ Quân từ tốn thăm dò phản ứng của cô, xem ra trái tim cô không thể giúp cô che giấu nổi cảm xúc rồi.

Đôi mắt ngây thơ rụt rè của Chi Nguyệt như con thỏ nhỏ đứng trước hang sói đủ k1ch thích thị giác đối phương, không thăm dò nữa Vĩ Quân đưa đôi môi mình xuống đặt vào bờ môi hồng mỏng của cô.

Nhưng hai bờ môi mới vừa chạm nhẹ vào một tí, bất chợt lực đôi tay Chi Nguyệt đẩy anh ra xa rồi vội vàng chạy đi.
Cú đẩy làm anh bật người đủ làm anh tỉnh táo, mọi cảm xúc một khắc tan biến như mây như khói.
Chi Nguyệt tinh thần bất ổn chạy một mạch đến chỗ đang làm dở của mình, hơi thở lẫn nhịp tim náo loạn cả tâm can.

Chi Nguyệt cố lấy lại bình tĩnh không nghĩ tới nó nữa.
Mãi một lúc sau Chi Nguyệt mới cảm giác bản thân ổn định hơn một chút, cô đưa tay chạm vào lòng ngực buột nó phải nghe lời đừng làm càng nữa.

Nhắm mắt lại cố gắng không suy nghĩ không bận tâm, bình tâm lại nào Chi Nguyệt.
Buông ra một hơi Chi Nguyệt dứt khoát trút bỏ những tạp niệm trong lòng, vừa mở mắt ra một cành hoa hồng đỏ vương ra ngay trước mặt cô.

Chi Nguyệt vội xoay mặt ra thì gương mặt mình muốn quên lại xuất hiện đúng lúc này.

Chi Nguyệt đứng hình mất vài giây cô giật mình tâm lý lại một lần nữa hoảng loạn, chân cũng tự động sụt lùi về phía sau vài bước, bờ môi run run nhìn Vĩ Quân.
Vĩ Quân thì thản nhiên tiến lại gần Chi Nguyệt thêm vài bước, trông cô có vẻ căng thẳng đến mức đỏ mặt rồi.


Vĩ Quân lướt ánh mắt không vui nói.
- Tôi là ác quỷ trước mắt cô à? Chỉ là một cành hồng có cần phải đưa ra bộ dạng sợ hãi thái quá không?
Cô nhìn cử cách anh nói dường như là không vướng bận gì về chuyện lúc nãy rồi, nên con người có chút bình tĩnh lại.

Thu hồi ánh mắt lo sợ tiếp tục công việc thái rau của mình.
- Anh tặng hoa cho tôi làm gì? Hoa này là của con gái nhà người ta tặng anh, tốt nhất là anh nên giữ lại.
Lúc đầu là có ý muốn tặng hoa cho Chi Nguyệt nhưng thái độ bất cần không quan tâm của cô làm anh khó chịu, liền bỏ ngay ý định đó tức khắc, lòng tự tôn lên ngôi.
- Tôi có nói là sẽ tặng hoa cho cô sao? Cô tơ tưởng quá nhiều rồi đó cô Lăng Chi Nguyệt, những thứ này với tôi chỉ là rác nên không cần gì phải giữ lại, nhờ cô giúp tôi vứt nó đi dùm.
Đúng là Chi Nguyệt tơ tưởng quá xa vào con người tại thượng này, sao anh ta có thể biết tặng hoa cho người khác chứ? Đáng ra với tính cách lạnh lùng, tự cao tự đại của anh chỉ có thể làm người khác tổn thương và bị anh ta chà đạp dưới chân thôi.
"Chi Nguyệt mày đúng là ngây thơ nghĩ đơn giản quá rồi, tỉnh táo lại đi......."
Thấy cô luyên thuyên gì trong miệng anh cau mày quan sát.
- Tôi chỉ nhờ một chuyện vặt, cô đã ra sức nguyền rủa, cô đúng là con người miệng mồm độc địa.
Chi Nguyệt vương ánh mắt cam chịu thở dài.

- Tôi nào dám độc mồm với ngài, làm xong chỗ này tôi sẽ vứt bỏ rác dùm ngài, thưa ngài tổng.
Nói xong Chi Nguyệt cúi mặt làm tiếp, nghe xong câu trả lời anh liền hiên ngang rời đi.

Nhưng đi được vài bước anh ngoái nhẹ đầu buông một câu.
- Nếu như cô thích rác thì cứ giữ lại.
Đây mới là tính cách của anh ta, Chi Nguyệt nhìn theo dáng người đàn ông hiên ngang từ phía sau lưng mà bỉu mặt tức giận.
- Ai thèm giữ rác của anh chứ.
Lúc này bà trưởng thôn bước ra, đến cạnh Chi Nguyệt hỏi.
- Chi Nguyệt, đã xong chưa con?
Chi Nguyệt lúng túng, tay chân gấp gáp.
- Dạ....dạ!...xong..xong..rồi dì.
Bà lướt thấy cành hồng phía dưới bàn đủ hiểu cô đang phân tâm tới chuyện gì, bà chỉ nhã nhặn mỉm cười biểu lộ ý nghĩ trong đầu.

Chi Nguyệt chú ý đã hỏi.
- Dì có chuyện gì vui sao?
- Không có gì, nhờ con đi gọi Phương tổng vào ăn cơm giúp dì nhé.
Chi Nguyệt nhấn giọng hỏi lại, vốn lòng cô cũng không muốn lắm.

- Là con sao?
Bà gật đầu chắc chắn, dần dừ một chút Chi Nguyệt mới chịu đi.
Cô không biết anh đang ở đâu rồi?
Tìm quanh đây không thấy vừa định quay về thì thân hình kia lóa dạng ra, Vĩ Quân đang ngồi trên một khúc gỗ lớn ở đằng xa.

Đi lại từ phía sau lưng anh, Chi Nguyệt thấy anh đang một mình loay hoay tự băng bó vết thương ở cánh tay.
Trông rất khó khăn, đã thấy thì phải giúp đỡ!
Cô liền bước ra phía trước mặt Vĩ Quân, ngồi thấp xuống đưa tay ra giúp anh băng bó lại vết thương.

Sự xuất hiện bất ngờ của Chi Nguyệt làm anh không khỏi giật mình, ngỡ ngàng người đôi chút nhưng nhanh chóng lấy lại khí chất đạo mạo lạnh lùng.
Chi Nguyệt vừa tập trung băng bó vết thương vừa nói.
- Sao anh không nhờ bác sĩ Trần giúp, có một tay sao mà tự băng bó cho mình được.

Nhỡ như anh băng bó không kỹ rồi vết thương bị nhiễm trùng thì sao?
Phía trên là giọng anh trả lời cô.
- Những chuyện nhỏ nhặt này mà cũng nhờ người khác giúp, không đáng.
- Nhưng anh cũng không thể tự làm một mình được, để vết thương nhiễm trùng hậu quả nghiêm trọng lắm anh biết không? Sẽ có nguy cơ mất một cánh tay đấy, bản thân anh mà anh lại không quan trọng chút nào hết.
Đột nhiên giọng nói ai nhẹ nhàng lắng dịu truyền đến bên tai cô hỏi.
- Cô đang lo lắng cho tôi sao?
Đang mãi mai nói với làm, rõ ràng là tâm dạ đang lo lắng cho anh mà vô tình lỡ trớn.
- Thì tôi đang quan tâm tới.....
Chợt Chi Nguyệt nhớ ra kịp thời ngậm miệng lại, khuôn miệng mấp máy ánh mắt lảo đảo tìm lý do để lấp hố.
- Tới...!tới nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ những người bệnh cần được giúp đỡ cũng giống như anh lúc này vậy.
Anh khựng lại thay đổi nét mặt nhanh chóng lời nói cũng trở nên biến gắt hơn, vội vàng gạt đôi tay cô sang một bên đứng dậy.
- Tôi không phải là người bệnh của cô nên không cần cô giúp.
Bỏ ra câu đó, Vĩ Quân quay lưng bỏ đi.
Chi Nguyệt đứng lên đưa bộ mặt khó hiểu.
- Tính khí anh cứ như nắng mưa ấy, lúc nãy còn nói chuyện bình thường mà sao đổi gió gắt gỏng bất thường hà.
Chi Nguyệt chạy theo anh không quên nhiệm vụ của mình văng vẳng giọng phía sau.
- Bà trưởng thôn gọi anh vào ăn cơm đấy! Nè, Phương tổng...
Anh lẳng lặng không quan tâm không nghe thấy lời cô, mặc dù đã nghe nhưng dửng dưng bước chân, mặc kệ Chi Nguyệt chạy theo sau lưng anh gọi nhắc lại cả mấy chục lần..