Sáng hôm sau, bình minh dần lên, ban phát ánh sáng cho vạn vật.

Những con đường lại tập nập xe cộ cùng với tiếng hót líu lo của những chú chim sẻ.

Mí mắt của Ngân Xuyến khẽ động, cô từ từ mở mắt ra.

Đập ngay vào mắt cô lúc này là cơ bụng vô cùng săn chắc.

Ngân Xuyến không thể tin được đây là sự thật.

Cô dùng tay dụi dụi mắt mấy lần rồi nhìn lại thêm một lần nữa.

Vẫn là thân hình đó, khuôn mặt điển trai và vô cùng quen thuộc đang chìm vào giấc ngủ.

Hơi thở của Bạc Huyền Sâm đều đặn, vòng tay ôm chặt lấy eo của Ngân Xuyến.

Cô chết lặng trong giây lát, tự hỏi bản thân rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại ngủ với Bạc Huyền Sâm cơ chứ?

Ngân Xuyến cố gắng vặn óc suy nghĩ, từng kí ức tối qua cũng dần ùa về nhanh chóng.

Là cô đã chủ động câu dẫn cậu ta ngủ với cô.

Đã thế hôm qua còn kịch liệt làm cho đến gần sáng nữa cơ! Cô tự trách bản thân tại sao lại có thể ra tay với một đứa trẻ nhỏ hơn mình bốn tuổi cơ chứ! Bây giờ mọi chuyện đã không còn cách cứu vãn được nữa.

Nếu đã ngủ chung thì đành phải chịu trách nhiệm với cậu ta thôi.

Nhưng mà lỡ đâu cậu ta cũng không nhớ gì thì sao nhỉ? Nghĩ đến đây, trong đầu Ngân Xuyến lại nảy ra một ý định táo bạo, đó chính là trốn trước rồi tính sau.

Dù sao thì cậu ta vẫn đang ngủ say nên chắc sẽ không biết gì đâu.
Cô cẩn thận nhấc cánh tay của Bạc Huyền Sâm khỏi eo của mình.

Chậm rãi và nhẹ nhàng mặc chiếc váy bị cậu ta xé rách một ít ở phần chân váy nhưng vẫn tạm mặc được.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ cho đến khi cô vừa chạm chân xuống sàn thì Bạc Huyền Sâm lại tỉnh dậy.

Cậu ta từ từ ngồi dậy, dụi mắt nhìn cô.
"Phu nhân muốn đi đâu vậy?"
Cả người Ngân Xuyến cứng đờ ra, không dám nhúc nhích.

Cô hít thở thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân mà quay lại trả lời cậu:
"Tôi đi thay đồ! Chuyện hôm qua...cậu có nhớ gì không?"
Khuôn mặt của Bạc Huyền Sâm thoáng chốc đỏ bừng lên.

Cậu khẽ gật đầu thay cho câu trả lời của bản thân.

Cô biết ngay là cậu ta sẽ nhớ mà, bởi người bị mất tỉnh táo là cô chứ có phải cậu ta đâu.
Ngân Xuyến đứng dậy, "Vậy cậu cứ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra đi."
Nghe câu nói tuyệt tình này của cô khiến cho Bạc Huyền Sâm bị tổn thương nặng nề.


Chuyện hôm qua đã rõ ràng như vậy, cô lại nói cậu quên đi là sao? Như vậy chẳng khác nào chơi chán xong vứt đi chứ! Khuôn mặt cậu tối sầm lại, khoé mắt cay cay mà rơi nước mắt.

Giọng nói của cậu trở nên run rẩy và nức nở mà hỏi ngược lại cô:
"Phu nhân...đúng là phũ phàng mà! Rõ ràng người nói là sẽ chịu trách nhiệm với tôi, bây giờ lại lật mặt không nhận người."
Nhìn thấy cậu ta khóc làm cho cô vô cùng hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông khóc lóc thảm thiết đấy! Rõ ràng người nên khóc là cô mới đúng chứ! Tối hôm qua chủ yếu là cậu ta chiếm thế chủ động trước, hành cô đến gần sáng lận.

Cái eo nhỏ của cô vẫn còn đau đây này.

Nhưng mà nói dù sao thì cô cũng là người gây ra chuyện này trước, vẫn nên dỗ dành cậu ta rồi nói tiếp.
Ngân Xuyến ngồi xuống bên giường, dịu dàng lau nước mắt cho cậu, "Đừng có mít ước như thế! Cậu cũng đã 20 tuổi chứ có phải con nít nữa đâu mà khóc?"
Bạc Huyền Sâm nắm chặt lấy cổ tay của cô.

Ánh mắt long lanh những giọt nước mắt cùng với giọng nói nức nở vang lên:
"Vậy người chịu trách nhiệm đi, nếu không tôi sẽ ăn vạ người."
Ngân Xuyến không nỡ nhìn cậu ta khóc lóc như thế trước mặt mình, đành phải bất lực mà đồng ý với cậu ta.
"Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, nín đi."
Sắc mặt của Bạc Huyền Sâm tươi hẳn lên, "Vậy người hôn tôi đi, như vậy tôi mới tin."
Cô không ngờ cậu ta còn biết bắt lấy thời cơ mà yêu cầu cô làm chuyện này.

Cơ mà ngủ thì cũng đã ngủ rồi, hôn một cái thì cũng như nhau cả thôi.


Chẳng ai hơn, ai mất cả.

Ngân Xuyến tiến đến đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi của Bạc Huyền Sâm.

Mặc dù đây không phải lần đâu cô chạm môi với cậu ta, nhưng lần này nó lại có cảm giác khác hoàn toàn.

Trái tim đập liên hồi, hai má của cô cũng ngượng đỏ như trái cà chua.

Sau khi hôn xong, cô quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ta.
"Vậy đã được chưa? Tôi còn phải đi xem thử tên Hạ Bán Tử kia đang toan tính điều gì nữa."
Có vẻ mấy lời này của cô như gió thoảng qua tai Bạc Huyền Sâm vậy.

Cậu ta bỏ qua câu nói của cô, chủ động đè cô xuống giường.

Khoé miệng cậu lại nhếch lên nhìn Ngân Xuyến vô cùng gian xảo.
"Trời mới rạng sáng thôi, với lại người không cần quan tâm tên khốn đó đâu! Chắc hắn vẫn đang hôn mê ấy mà.".