Cả hai ồn ào đi tới bãi đậu xe.
Hôm nay Triệu Cảnh Hàng tự mình lái xe tới, chú Dương không ở đây, Thẩm Thu ngồi vào ghế lái, kiêm chức tài xế đưa anh về nhà.
“Thắt dây an toàn.” Trước khi chuẩn bị xuất phát, Thẩm Thu nhắc nhở.
Sau khi nhắc nhở xong phát hiện anh không nói gì, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Cảnh Hàng lưng dựa vào ghế, cằm hơi nhếch lên, chăm chú nhìn cô.
Đôi mắt anh rất ưa nhìn, có màu nâu nhạt, dưới ánh đèn bên trong xe, đôi mắt anh có chút ướt.
Đôi mắt đào hoa của anh lúc cười đặc biệt đa tình, nhưng khi anh chăm chú nhìn một người, có cảm giác sâu như đáy biển, dường như chỉ là ảo giác.
Thẩm Thu bị anh nhìn chăm chú, có chút không được tự nhiên.
Cô ho nhẹ, lặp lại lần nữa: “Thắt dây an toàn vào đi.”
“Không làm nổi.” Triệu Cảnh Hàng nhàn nhạt nói.
Vừa rồi còn tranh cãi với cô, bây giờ lại nói không làm nổi, đại thiếu gia đúng là biết gây phiền toái cho người khác.
Nhưng Thẩm Thu nghĩ là do anh uống hơi nhiều, vì vậy cũng không so đo với anh, cầm lấy dây an toàn.
Nhưng khi cô định kéo dây an toàn thì, Triệu Cảnh Hàng đã duỗi tay ôm lấy cô.
Thẩm Thu nhìn đôi mắt trước mặt mình, trái tim đập nhanh như trống, lên tới màng nhĩ, phát ra âm thanh chói tai.
Sau khi cô lùi về sau, anh lại nghiêng người về phía cô.
“Sao vậy……” Thẩm Thu.
Triệu Cảnh Hàng không trả lời, vùi đầu vào sườn mặt của cô, đột nhiên nói: “Em thật thơm.”
Bị tóc của anh cọ vào người, có chút ngứa, Thẩm Thu né đầu: “Thơm cái gì……”
“Nước hoa?”
“Em không có dùng nước hoa, có lẽ là…… sữa tắm.”
Trước khi đi, cô có tắm qua.
Nhưng Triệu Cảnh Hàng lại không nghĩ như vậy, lại sát gần cô, ngửi mùi ở cổ của cô.
Mũi anh hơi lạnh, môi lại ấm, lướt qua sợi tóc mỏng manh trên cổ, nhẹ nhàng mà ôn nhu, nhưng có thể cảm nhận được cảm giác nhỏ khi anh chạm vào, theo dòng máu trong cơ thể mà quấy nhiễu.
Thẩm Thu hít một hơi, không biết là do ngứa hay vì cái khác, chỉ cảm nhận được cảm giác tê dại, bá đạo và kỳ quái.
“Là mùi thơm trên cơ thể, mùi thơm trên cơ thể của em.” Triệu Cảnh Hàng lại gần mặt cô, nói.
Tai Thẩm Thu có chút đỏ, “Buông tay…… anh là chó à, ngửi gì mà ngửi.”
Triệu Cảnh Hàng cười khẽ, hôn lên mặt cô một cái: “Anh không buông thì sao?”
Thẩm Thu: “Em muốn lái xe.”
“Ồ……”
Anh thả lòng tay, Thẩm Thu nhanh chóng kéo dây an toàn qua rồi thắt lại cho anh.
Vừa kéo xong, anh liền cúi đầu hôn.
Anh duỗi tay đỡ cổ cô, nhịn không nhịn mút môi cô.
Lúc này, hai người đều đã thắt dây an toàn, không gian trong xe vốn đã hẹp, nhưng không làm ảnh hưởng tới những động tác của Triệu Cảnh Hàng, một chút lại một chút tiến công và thâm nhập, như muốn nuốt chửng cô tại chỗ.
Hơi thở của Thẩm Thu hỗn loạn, có chút khó thở, nhưng anh lại không buông cô ra.
“Cởi dây an toàn của em được không?” Lúc choáng váng, cô nghe được giọng nói trầm thấp của anh.
Thẩm Thu ngước nhìn anh, muốn từ chối, nhưng dường như anh biết cô muốn nói gì, lại một lần nữa tiếp tục một vòng mới.
Cuối cùng, khi đẩy người nọ ra, mặt Thẩm Thu đỏ bừng.
Nhưng ánh đèn trong xe, không nhìn rõ cho lắm, cô tránh ánh mắt, quần áo lộn xộn.
“Đừng làm loạn…… Em cần lái xe.” Thẩm Thu ngồi thẳng trở về.
Triệu Cảnh Hàng chưa đã thèm, ngẩng đầu uể oải nhìn cô: “Được.”
Thẩm Thu im lặng, nhìn anh: “Em nói là em muốn lái xe.”
Triệu Cảnh Hàng: “Anh biết, em lái đi, anh không có cản em.”
“Anh nhìn chằm chằm em như vậy, làm sao em lái xe được?”
Triệu Cảnh Hàng nhướng mày, nói: “Chuyện này cũng làm phiền em?”
“Đúng vậy.”
Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng hơi nhếch lên, vẻ mặt dung túng: “Được, vậy anh nhìn ngoài cửa vậy, có được không?”
“Được.”
Thẩm Thu âm thầm bình tĩnh lại, cuối cùng khởi động xe, lái ra ngoài.
Lúc về tới nhà Triệu Cảnh Hàng đã là 11 giờ, dì Lương thấy hai người đi với nhau thì rất vui.
“Thiếu gia cậu ấy làm sao vậy? Uống rượu sao?”
Thẩm Thu gật đầu: “Anh ấy uống hơi nhiều, tôi đưa anh ấy lên lầu trước, chút nữa sẽ nói với dì sau.”
“Vậy cũng được, đi chậm chút.”
“Vâng.”
Thẩm Thu để Triệu Cảnh Hàng dựa vào vai cô, dẫn anh về phòng của mình, sau đó đặt anh xuống giường.
Nhưng người này không chịu buông tay, lúc ngã xuống giường còn kéo cô xuống theo.
“Này Triệu Cảnh Hàng ——”
Triệu Cảnh Hàng nhắm mắt, trực tiếp ôm người vào lòng: “Nằm đi.”
“Anh làm gì vậy…… dì Lương còn đợi em dưới lầu đó.”
“Đợi em làm gì, dì ấy sẽ không đợi em đâu.” Triệu Cảnh Hàng vuốt tóc cô, nói, “Dì ấy biết hôm nay em sẽ ngủ ở đây.”
Thẩm Thu: “Em nói ngủ ở đây lúc nào? Sáng ngày mai em còn có lớp.”
“Phải không? Đúng lúc, ngày mai anh tới công ty, thuận tiện anh đưa em tới đó.”
Thẩm Thu: “Em không tin, anh thức dậy sớm được.”
“Nếu anh không thức, thì em có thể kêu anh.”
Thẩm Thu cười: “Lúc anh thức dậy luôn bực bội, ai mà kêu cho được chứ.”
Triệu Cảnh Hàng đặt cằm lên đầu cô: “Thẩm Thu, em nói lời này có cảm thấy lương tâm bị cắn rứt không? Đó không phải là em kêu nên anh mới tức giận, anh tức giận với em thì có lợi ích gì chứ?”
…… Lời anh nói cũng đúng.
Tuy là lúc anh thức dậy luôn tức giận, nhưng cô đều làm lơ.
“Ngủ chung đi, anh sẽ không chạm vào em đâu.” Triệu Cảnh Hàng ôm cô, nói, “Ôm em rất thoải mái, anh ngủ nhanh lắm.
Anh say rồi, rất nhanh……”
Thẩm Thu nghe thấy giọng nói mệt mỏi của anh, có chút mềm lòng.
Hôm nay anh bận giao lưu cả ngày, khẳng định là rất mệt.
Vì vậy, cô không nhúc nhích, chậm rãi duỗi tay ôm eo anh: “Anh không thay đồ à?”
“Lười.”
Thẩm Thu cười thầm, vỗ nhẹ lên lưng anh: “Được rồi, anh mệt thì ngủ trước đi.”
Triệu Cảnh Hàng: “…… Ừm.”
Thẩm Thu nghĩ là dỗ anh ngủ, nhưng khi dỗ anh, chính mình cũng buồn ngủ theo.
Không biết ngủ bao lâu, cô mơ hồ mơ một giấc mơ ngắn.
Trong mơ, lúc đó cô còn là một đứa trẻ, nhưng…… cô rất hạnh phúc.
Có một người dẫn cô đi chơi công viên, cô không nhìn thấy rõ mặt người đó, chỉ cảm thấy anh rất cao và đẹp.
Anh cũng rất kiên nhẫn, dẫn cô chơi trò cưỡi ngựa, chơi một lần rồi lại một lần, chơi không biết mệt, anh cứ xếp hàng rồi xếp hàng chơi với cô…..
Sau khi chơi xong, cô đứng yên, hỏi anh có thể đưa cô về nhà không?
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nói có thể.
Rất gần……ở khoảng cách gần, cô nghĩ mình có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh.
Nhưng, cô nhìn thế nào cũng không nhìn rõ được mặt anh, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh phà vào mặt cô.
Môi hơi gần.
Hôn?
Thẩm Thu kinh hãi, mở to mắt.
Trước mắt cô có một người.
Triệu Cảnh Hàng cảm thấy ngạc nhiên khi Thẩm Thu đột nhiên mở to mắt, nói: “Thức rồi à.”
Thẩm Thu còn chưa tỉnh ngủ, liền tát vào mặt anh một cái: “Anh làm gì vậy?”
Triệu Cảnh Hàng kéo tay cô ra: “Đột nhiên thức dậy, vừa thức dậy đã thấy em bên cạnh, nên…… Em xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Thu thở phào một hơi, nói: “Vừa rồi em mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy anh dẫn em đi công viên trò chơi.”
Không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng Thẩm Thu cảm thấy, đó là Triệu Cảnh Hàng.
Bởi vì cô không nghĩ có ai khác, có kiên nhẫn dẫn cô đi chơi như vậy.
Cô ngước nhìn anh, duỗi tay ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Trong mơ anh muốn hôn em, làm em giật mình……”
Triệu Cảnh Hàng ôm cô: “Xảy ra chuyện gì? Trong mơ cũng không được hôn em.”
Thẩm Thu nhỏ giọng nói: “Trong mơ em là một đứa trẻ……”
Triệu Cảnh Hàng ôm mặt cô: “Đó là cầm thú.
Vậy, bây giờ anh hôn em được không?”
Cả người anh rất ấm áp.
Ở trong lòng anh, cô không cần suy nghĩ gì cả.
Anh không cần làm gì cả, chỉ cần ôm cô như vậy, cả người cô cũng cảm thấy ngọt ngào rồi.
Thẩm Thu cũng không hiểu tại sao, mắt cô đột nhiên có chút ướt.
Nhưng cô không muốn cho anh biết, rất kỳ quái.
Vì vậy, cô nhắm mắt, ngẩng đầu lên tìm môi của anh, hôn lên, dùng hành động để trả lời anh.
Triệu Cảnh Hàng giật mình, rũ mắt nhìn cô, lúc này mới phản ứng, đáp trả lại cô.
Trời chưa sáng, chắc là gần 3 giờ sáng.
Ngủ được một giấc, trong người hai người như có lửa đốt.
Trong hoàn cảnh như vậy, chút ý thức duy nhất trong đầu cũng dần dần biến mất.
Thẩm Thu bị anh ôm vào lòng, hô hấp có chút khó khăn, còn chút lý trí trong đầu mơ hồ cũng dần dần bị anh ăn mòn.
“Anh đừng…… Đừng làm loạn.”
“Vậy anh có thể vào không?”
Anh cau mày, hô hấp nặng nhọc, có chút khó chịu.
Thẩm Thu bị anh nhìn chằm chằm thì có chút hoảng loạn, quay đầu đi chỗ khác: “Triệu Cảnh Hàng…… Anh có thể tắt đèn được không?”
Vừa thức dậy, vốn dĩ đã không bật đèn, chỉ là đầu giường có một ánh đèn vàng mờ ảo.
Không quá sáng, nhưng đủ để nhìn thấy rõ hai người.
Mà câu trả lời của cô đã rất rõ ràng.
Vì thế, sự phấn kích dâng trào như thủy triều và không có suy nghĩ……
——
Bầu trời đã sáng hơn một chút.
Cơ thể Thẩm Thu đau nhức nằm trong ngực Triệu Cảnh Hàng, mơ màng sắp ngủ.
“Lần sau nếu rảnh, chúng ta đi công viên trò chơi đi.” Triệu Cảnh Hàng nói.
Thẩm Thu lẩm bẩm nói: “…… Công viên trò chơi? Chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi, quá ấu trĩ.”
Triệu Cảnh Hàng cười: “Ấu trĩ, em mới bao nhiêu tuổi, 25 tuổi, cách quan tài còn xa lắm.”
Thẩm Thu cau mày, sau đó thúc cùi chỏ vào anh.
Nhưng Triệu Cảnh Hàng đã quen với những động tác nhỏ này của cô, chặn khuỷu tay cô lại, sờ dọc theo cánh tay đi lên.
“Nguyện vọng lúc nhỏ của em, chúng ta từ từ thực hiện.”
“……”
“Trừ công viên trò chơi ra, pháo hoa, thì chúng ta sẽ làm tất cả.”
Thẩm Thu cười: “Cũng không cần đâu, anh chỉ cần thực hiện điều ước lớn nhất của em là được rồi.”
“Là gì?”
“Sinh nhật năm ngoái, em đã ước một điều ước.”
“Ừm, nhưng lúc đó em không nói với anh, em đã ước gì?”
Thẩm Thu xoay người, đối mặt với anh: “Điều ước của em là, hy vọng anh luôn ở bên cạnh em.”
Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn cô, sờ lên gương mặt của cô: “Điều ước này quá đơn giản, anh nhất định sẽ thực hiện cho em.”
Thẩm Thu: “Nhưng về sau anh không thực hiện nó được thì sao?”
“Về sau?” Triệu Cảnh Hàng nghĩ: “Về sau là lúc anh chết?”
Thẩm Thu trừng mắt nhìn anh.
Triệu Cảnh Hàng lại không cho là đúng mà cười: “Thẩm Thu, trừ khi anh chết, bằng không, anh nhất định sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”
–––––––––
Editor có lời muốn nói:
– Đừng tin lời đàn ông nói “Anh sẽ không chạm vào em đâu”