Chiều hôm sau khi tan học, Kỷ Đinh định ra sân thể thao tập thể dục.

Điền Giai Tuệ như nhìn thấy ma: “Không phải Ngài chưa từng tập thể thao hay sao?”

Kỷ Đinh liếc nhìn tay chân nhỏ bé gầy gò của cô bạn, lắc đầu thở dài: “Nỗi đau của kẻ mập cậu không hiểu đâu.”

“Cậu cũng đâu có mập?”

“Cậu là kẻ gầy ốm không hiểu được nỗi sầu của đứa mập.” Kỷ Đinh siết nắm đấm, “Tớ phải giảm xuống 48kg trong vòng hai tháng!”

Điền Giai Tuệ chế giễu: “Ôi, flag này lập nên, tớ tuyệt đối sẽ gục ngã mất.”

“Xì, không nói nhảm với cậu nữa, trẫm đi đây.”

Kỷ Đinh đến sân tập, lấy tai nghe đeo vào, vừa nghe nhạc vừa chạy bộ quanh sân.

Quả nhiên là lâu quá không tập, chỉ chạy có hai vòng mà cô đã bắt đầu thở hồng hộc, muốn lười biếng một chút nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Trên sân bóng đá đang tiến hành một trận cầu kịch liệt, cô vừa xem vừa chạy, cuối cùng cũng chạy hết 3km.

Mấy hôm sau đó, Kỷ Đinh có bị sét đánh cũng kiên trì buổi chiều chạy marathon. Sau mấy tuần cân nặng rõ ràng đã có sự thay đổi.

Cảm giác giải phóng năng lượng sau khi tập thể dục thực sự tuyệt vời, Kỷ Đinh lau mồ hôi trên trán, tiến hành thả lỏng cơ đùi.

Lúc này di động reo vang.

Lại là Kỷ Sâm từ khi đi Bắc Kinh thì mất tăm mất tích.

Kỷ Đinh sau khi bấm nhận cuộc gọi video thì bên kia vọng tới tiếng ồn ào, gương mặt to như cái mâm của Kỷ Sâm xuất hiện: “Em gái, mọi thứ vẫn ổn chứ?”

Da gà của cô rụng đầy đất, phản bác lại bằng giọng điệu y hệt: “Ôi trời anh trai, bên này em siêu ổn, còn anh thì sao~”

“Được rồi được rồi, nói đàng hoàng nào.” Kỷ Sâm ho khan, “Không có gì, chỉ là nghe nói em lại thi hạng nhất khối nên chúc mừng nhé!”

Hừ, thi được bao lâu rồi!!!

Hơn nữa giọng điệu qua loa này mới nghe là biết mẹ cưỡng ép gọi rồi.

Kỷ Đinh cũng không bóc phốt mà cười ngọt ngào: “Cám ơn anh trai!”

Kỷ Sâm im lặng một lúc rồi chợt nói: “Phía sau em… sau có một tên con trai cứ nhìn chằm chằm em vậy?”

Cô giật bắn mình, quay lại nhìn – Giải Tích đang đứng dưới gốc cây đa, ánh mắt vô cùng tức giận nhìn sang cô.

“Hà,” Kỷ Đinh nhớ lại trò đùa dai của mình lúc trước, có chút lúng túng, “Không sao, một cậu bạn đầu óc không bình thường thôi mà.”

Cô lảng sang chuyện khác: “Các anh thì thế nào?”

“Ổn lắm, ban nãy mới phỏng vấn thi thạc sĩ xong, chắc không vấn đề gì.”

Nhắc đến thạc sĩ, Kỷ Đinh lập tức nhớ đến người ấy, rất muốn hỏi tình hình anh thế nào nhưng lại không nói được.

… Nhưng, có lúc ý trời rất thần kỳ, nghĩ gì là có nấy.

Kỷ Sâm nói: “Đúng rồi, buổi tối bọn anh có buổi tụ tập lớp cấp ba, A Nghiên cũng tiện đường đi chung với anh, em có muốn nói chuyện với cậu ấy không?”

Trong khoảnh khắc, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, ngón tay run bắn…

Bấm tắt!!!

Ơ ơ ơ???

Cô vội vã gõ chữ bổ sung – “Anh à, em sắp có hoạt động câu lạc bộ, bây giờ không rảnh, nói giúp em với anh A Nghiên một tiếng, xin lỗi nhé owo!”

Kỷ Sâm tự dưng bị tắt máy thì ngớ người, hừ lạnh một tiếng: “Con ranh này.”

Ôn Nghiên ngồi cạnh lặng lẽ nhìn lướt qua màn hình: “Em ấy không rảnh?”

“Nói là câu lạc bộ có việc.” Kỷ Sâm cất điện thoại đi, “Trạch Vũ bao giờ tới?”

“Lát nữa là cậu ta tan học, tới ngay mà.” Ôn Nghiên như nhớ ra gì đó, “Ban nãy cậu nói có một nam sinh… cứ nhìn Đinh Đinh?”

Kỷ Sâm: “À, đúng rồi, nó nói không sao, có lẽ là một đứa bạn đùa dai gì đó thôi.”

Ôn Nghiên nhíu mày: “Chắc không? Trong trường phức tạp, bảo Đinh Đinh chú ý an toàn.”

“Được rồi.” Kỷ Sâm nhắn wechat cho Kỷ Đinh rồi đùa, “Sao cậu cứ như bà mẹ lắm điều thế, còn lo lắng hơn cả thằng anh nó là tôi nữa.”

Kỷ Đinh bên này vẫn còn đang run rẩy vì cúp máy không nói chuyện với anh A Nghiên. Giải Tích nhắm chuẩn thời cơ bước tới: “Bạn à, chúng ta nói chuyện chút nhé?”

Cô hơi chột dạ, cười lúng túng: “Hà hà… có gì mà phải nói?”

Giải Tích mỉm cười bình tĩnh: “Chính là nói về chuyện cậu bỏ một bát dầu ớt vào đồ ăn đêm của tôi.”

Trước đây cậu luôn muốn tính sổ với cô, kết quả không tìm thấy, lần này cuối cùng đã tóm được.

“Chuyện đó hả… cơm chiên dương châu phải thêm ớt mới ngon chứ, chính tớ cũng thích ăn cay mà.” Kỷ Đinh nuốt nước bọt, “Tớ ấy mà, chỉ là muốn chia sẻ món ngon với cậu thôi.”

“Thế hả?” Giải Tích nheo mắt, túm cổ áo sau gáy cô như túm một con gà con, “Có qua có lại, tôi cũng có đồ tốt mua cho cậu.”

Kỷ Đinh bất đắc dĩ phải theo cậu đến tiệm tạp hóa: “Là… là gì vậy?”

Trên đường đi bị bao nhiêu bạn dòm ngó, cô kháng nghị: “Dù sao tớ cũng là hạng nhất khối, cậu có thể tôn trọng chút không?”

“Hôm đó lừa tôi sao cậu không nghĩ đến tôn trọng?” Giải Tích lấy mấy gói nấm hương cay và măng khô cay từ trên giá xuống, cười toe toét, “Không phải cậu thích ăn cay à? Hôm nay để cậu ăn cho đã.”

Kỷ Đinh: “…”

Hại cô còn tưởng cậu ta có chiêu gì ghê gớm lắm.

Trẻ con!

Cô chợt cười: “Mấy cái này đều là cậu khao hả? Cám ơn nhé!”

Cô nàng này, lại xuất chiêu bất thường rồi.

Giải Tích ngẩn người, đồng thời cảm thấy thất bại – nữ sinh bình thường phải e thẹn và trách móc nói “đáng ghét” chứ???

Rõ ràng lần trước Tiết Uyển Di làm thế, sao đến Kỷ Đinh lại không dùng được chiêu này?

Cậu vẫn đang hoang mang thì Kỷ Đinh đã lại gần: “Hay chúng ta cược đi?”

“Gì?”

“Ở hội chợ của trường xem hai chúng ta ai bán được nhiều đồ hơn, người thua phải đáp ứng một việc.”

Suy nghĩ của Kỷ Đinh rất đơn giản – cô cảm thấy mình đã bị Giải Tích nhắm trúng, muốn nhân cơ hội này bắt cậu ta hứa hẹn không đeo bám lằng nhằng nữa.

Bây giờ cô chỉ muốn học, không hứng thú với hotboy của khối.

Hội chợ chính là tên văn nghệ của chợ trời, Giải Tích nhếch môi – so về sức thu hút thì cậu chưa từng sợ ai.

“Được, so thì so! Nếu thua thì đừng trốn nhé!”

Suy nghĩ của cậu cũng rất đơn giản – đến lúc đó nhất định bắt Kỷ Đinh thừa nhận làm đàn em của cậu.

Hai người mang những suy nghĩ kỳ quặc nhìn nhau với ánh mắt thách thức.

“Hừ.”

Rồi chia tay.

Lúc tự học buổi tối, Kỷ Đinh nhanh chóng làm xong bài tập, bắt đầu làm đề thi đại học. Cô lật xem một trang nào đó đã làm rồi và bất chợt khựng lại, ánh mắt ngơ ngẩn dừng cạnh một đề bài làm sai…

[Chú ý lực ma sát tương đối.]

Một dòng ghi chú bằng bút đỏ hiện lên.

Anh viết từ bao giờ nhỉ? Mà cô lại không hề biết.

Kỷ Đinh bất giác tưởng tượng đến thần thái khi Ôn Nghiên viết câu này – nhất định là khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt thoáng nụ cười, thầm nghĩ cô bé này vừa qua loa vừa bất cẩn…

Trời ạ, dừng dừng!

Đúng lúc này, tiếng chuông giữa giờ vang lên, tiếp đó là âm nhạc tập thể dục cho mắt và giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng: “Nhịp thứ nhất, day huyệt thiên ứng…”

Đèn phòng học tối xuống, Điền Giai Tuệ vừa day huyệt vừa nói nhỏ với Kỷ Đinh: “Mau nhìn bên trái cậu! Tần Hiểu lại nhân cơ hội đèn tắt kiss Lục Văn Đào kìa!”

Cô nhìn ra cửa sổ, quả nhiên liếc thấy hai bóng người đang quấn quýt nhau không rời.

Học sinh yêu sớm ở cấp 3 cũng không ít, ngay cả lớp chọn cũng khó tránh khỏi thời kỳ rung động tuổi thanh xuân, khiến chủ nhiệm Lê cực kỳ đau đầu.

Thầy đã từng nhấn mạnh về vấn đề này bao nhiêu lần, nhưng hiệu quả thì chẳng tới đâu.

Tần Hiểu và Lục Văn Đào xem như là cặp đôi nổi tiếng nhất lớp 2 này, từ lớp 10 đã bắt đầu hẹn hò, đến giờ cũng đã kiên trì được hai năm.

Kỷ Đinh không nói gì, Điền Giai Tuệ lại hạ thấp giọng: “Sao tớ cảm giác mỗi lần tập thể dục mắt thì Trình Sở Minh lại bắt đầu lén nhìn cậu nhỉ?”

“Cậu lại nói nhảm gì đó?”

Tuy rằng khứu giác hóng chuyện của Điền Giai Tuệ rất mạnh nhưng Kỷ Đinh thi thoảng thấy cô bạn hơi nhạy cảm quá, một chút gió thoảng cũng thổi phồng được.

Lúc Điền Giai Tuệ lại nhìn Trình Sở Minh thì đối phương đang chăm chú ấn huyệt thái dương rồi ấn quanh mắt.

“Được rồi, cũng có thể do tớ nghĩ nhiều.”

Giữa hai tiết tự học tối có khoảng 20 phút nghỉ giải lao, thường lúc này ngoài hành lang sẽ có tiếng người qua lại – đi tiệm tạp hóa, qua lớp khác, tìm bạn để chơi, hẹn bạn khác giới cùng ra sân thể dục dạo bộ…

Bên dưới là sân đánh cầu lông lộ thiên, bọn con trai thường chơi trò Aruba, tiếng cổ vũ, cười đùa, trêu chọc nhau ồn ào không ngớt.

Kỷ Đinh thích dựa vào lan can ngắm trăng, mỗi lần như vậy đều khiến cô thấy vô cùng bình thản, những phiền muộn do ngồi học cả ngày cũng tan theo mây khói.

Điền Giai Tuệ đến cạnh, nói chuyện vu vơ với cô.

“Cậu có biết Hứa Nhược Vân bên lớp 11/9 thích Giải Tích không?”

“Không biết,” Kỷ Đinh kinh ngạc, “Tớ tưởng cậu ấy thích Quách Hạo Phong.”

Cô ngừng lại một chút, “Nhưng Hứa Nhược Vân xinh đẹp như vậy, chắc là… cũng hạng nhất hạng hai trong khối nhỉ?”

“Cũng được.” Điền Giai Tuệ không hứng thú chuyện chấm điểm người đẹp, “Nhưng nếu là tớ thì tớ cũng chọn Giải Tích. Mũi Quách Hạo Phong thì đẹp nhưng mắt hơi nhỏ, cậu thấy sao?”

Kỷ Đinh: “Tớ thấy… Thẩm Tấn Sơ đẹp nhất.”

Trong đống poster đầy trên tường cô thì đó là người vinh hạnh đứng hạng 1.

“Nói thừa, tớ còn thấy Khương Lệ Hoàn đẹp trai đó.” Điền Giai Tuệ lườm một cái, “Có thể nói về người trong thực tế không, đừng có lôi idol của cậu vào.”

“Trong thực tế à…” Ánh mắt Kỷ Đinh hướng vào đám người đang chơi đùa bên dưới, khóe môi vô thức nở nụ cười.

“Vẻ mặt này của cậu lạ thật.” Điền Giai Tuệ nói, “Rất giống thiếu nữ đang yêu.”

Mắt cô nàng đảo một vòng: “Lại nhớ tới anh A Nghiên của cậu?”

Trong mấy tháng nghỉ đông, gần như Kỷ Đinh cứ hai ba câu là nhắc tới Ôn Nghiên, nhưng từ lúc nhập học là không nhắc nữa, cũng có hơi lạ.

Nghe câu này, ngón tay Kỷ Đinh vô thức bấu chặt vào lan can, trầm mặc.

Đúng lúc đó, cô bỗng nghe thấy trái tim mình phát ra âm thanh rất khẽ.

- -- giống như, cảm giác chua chát xâm nhập vào cơ thể, gọi là nhớ nhung.

“Không phải cậu luôn muốn biết… anh ấy trông như thế nào hả?” Kỷ Đinh mím môi, “Tớ cho cậu xem.”

Có lẽ là đối mặt với ánh trăng dịu dàng này, sự phòng bị trong lòng cũng bất giác giảm đi nhiều. Muốn lấy thứ bí ẩn nhất ra để người khác cũng nhìn thấy được.

“Wow, cuối cùng cậu cũng chịu để tớ xem rồi!” Điền Giai Tuệ kích động, “Mau lên mau lên!”

Kỷ Đinh lấy điện thoại ra, bấm album ảnh, tìm một tấm góc nghiêng mà cô đã chụp lén anh – Ôn Nghiên đang yên lặng xem bài giúp cô, mắt cúi xuống, rèm mi cong cong, sống mũi thẳng tắp, vô cùng đẹp trai.

Kỷ Đinh ngắm một lúc, bỗng có chút không muốn chia sẻ nữa.

Muốn len lén che giấu tất cả những dáng vẻ đẹp nhất của anh.

Thế nhưng Điền Giai Tuệ đã nhanh tay giật lấy điện thoại của cô.